Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Trời sinh Mộc linh


trước sau

A Lê tức giận nói ra: "Mẹ kiếp, dùng nhiều huyền tinh mua đồ như vậy, còn không cho chúng ta dùng, là có ý tứ gì?"

Lâm Tịch nghe cô ấy nói "Chúng ta" một cách tự nhiên, trong lòng không hiểu cảm thấy ấm áp, dùng giọng điệu cực kỳ nhu hòa nói: "A Lê, tôi đoán ý của xã khu là, đổi đồ vật đều phải dùng vào lúc bảo mệnh, ngẫu nhiên thì được, chắc hẳn bọn họ sẽ không trừ phần thưởng, hơn nữa trong nhiệm vụ tôi quả thật vẫn luôn sử dụng Phong Nhận giết quái, cũng không thể trách người ta. Hơn nữa theo số lượng huyền tinh tích lũy.."

A Lê nhếch miệng, cắt ngang Lâm Tịch: "Huyền tinh.. Cô đã từng tích lũy sao?"

Đại gia cô, đứa trẻ đáng chết, một chút cũng không đáng yêu.

Làm gì không có việc gì liền đâm tử huyệt của lão tử?

"Tôi nói là nếu, là một loại giả thiết, hiểu không?" Lâm Tịch nhẫn nại tính tình giải thích: "Huyền tinh nhiều, cũng đổi được nhiều vật phẩm, như lời cô nói, tương lai tôi sẽ còn khả năng gặp phải đồng hành khác trong nhiệm vụ hoặc là một số người lợi hại, quá mức ỷ lại những đạo cụ kia, nếu như đối phương cũng có nhiều đạo cụ, như vậy tôi sẽ nguy hiểm. Thế này cũng tốt hơn lúc gian lận bị kiểm tra, cho dù có thành tích tốt, vậy cũng không phải bản lĩnh của mình, một khi có một ngày không thể gian lận, tôi nhất định phải chết."

Lâm Tịch vừa nói như vậy, cơn giận tích tụ của A Lê cũng liền dần dần tiêu tán, sau đó vội vã không nén nổi mà hỏi: "Có đạt được vật gì tốt hay không, lần này cô đến vị diện ban thưởng, lại có bàn tay đen."

"Bàn tay vàng. Không biết thì đừng nói lung tung." Lâm Tịch sửa lại.

A Lê: "Người khác chính là bàn tay vàng, nhưng cô, là bàn tay đen nha, đen tới mức khiến tôi choáng váng."

Lâm Tịch cảm thấy mỗi lần con hàng này đều như vậy, tại vết thương của cô gia tăng một vết thương cực nhỏ, sau đó xối nửa bình sa tế.

Lâm Tịch nghiến răng hỏi: "Cô muốn chết sao? Để cô đi vào bàn tay đen chơi đùa có được hay không?"

A Lê dương dương đắc ý: "Thật xin lỗi, nếu như tôi từ chối đi vào không gian riêng của cô, là đồng bạn hợp tác, cô không có cách nào đem tôi mang vào!"

Lâm Tịch tâm niệm vừa động, tất cả đồ vật bên trong không gian đều xuất hiện trên sàn nhà ở phòng khách.

Kết quả ra chỉ có những mỹ thực kia.

Trong lòng Lâm Tịch hơi thất vọng, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, lúc trước bỏ vào cô đã nghĩ đến kết quả này.

Nếu những trang bị trong trò chơi thật sự có thể dùng không gian mang đi, vậy tất cả người chấp hành còn không phải đều là kẻ vô địch.

Cô cũng không nản lòng, đồ vật bên trong trò chơi đều là số liệu, cũng không tồn tại ở thế gian, cô cảm thấy có thể lấy được những mỹ thực này đã rất khó tin rồi.

A Lê nhìn những vật kia, lập tức vô cùng mừng rỡ, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, cuối cùng ánh mắt vậy mà dừng trên khối chao đen nhánh kia, miệng của cô ấy "Bẹp" một tiếng, rõ ràng nuốt nước miếng một cái, thấy Lâm Tịch muốn đưa tay ngăn cản, cho rằng con hàng này đến giành đồ ăn ngon, đem hai khối chao toàn bộ nhét vào trong miệng, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, gần như không có nhai liền nuốt xuống.

Sau đó A Lê nhíu mày: "Lâm Tịch, đây là vật gì vậy, loại mùi lạ này, giống như mùi phân."

"Vừa rồi tôi đã muốn bảo cô chớ ăn, vật này là tôi không cẩn thận ném vào, ở trong game ăn xong một khối phải thối hai giờ, mùi phân thối đấy." Lâm Tịch rất oan ức giải thích.

Mẹ nó!

Cô nha, nếu không muốn tôi ăn thì đừng có mang về, A Lê ngửi ngửi mùi vị của chính mình: "Ọe~~"

Đang không ngừng nôn khan, A Lê đột nhiên đứng dậy: "A? Nhanh như vậy liền trở lại rồi?"

Không đợi Lâm Tịch hỏi cái gì, A Lê đột nhiên biến mất, một lát sau, màn hình trong đầu Lâm Tịch: Đồng bạn A Lê của ngài xin phép tiến vào nhà ở của ngài.

Lâm Tịch đồng ý.

Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh.

A Lê duỗi ra móng thịt làm tư thái giới thiệu: "Đây là tiểu sư muội của cô Thi Khanh, Tiểu Khanh Khanh, người này chính là Đại sư tỷ Lâm Tịch chị nói cho em rồi đấy. Ách.. Người đâu rồi?"

Lại nhìn thấy một bé gái trắng nõn nà được bao bọc bởi một đoàn huỳnh quang màu xanh nhạt, đang cố gắng dùng cánh tay nhỏ như ngó sen đi bắt lấy những mỹ thực trên mặt đất kia, kết quả chỉ là
phí công lần lượt xuyên qua những vật kia, cuối cùng bé gái nổi giận, trực tiếp nằm sấp trên sàn nhà dùng miệng đi gặm, kết cục chú định vẫn như cũ là bi kịch.

"Oa!" Bé gái nõn nà rốt cuộc bị hạ gục bởi đả kích liên tiếp, khóc lớn lên.

Lâm Tịch kinh ngạc phát hiện, A Lê thế mà ngồi xổm xuống cực kỳ nhu hòa mà bất đắc dĩ dỗ dành bé gái có bộ dáng khoảng tám chín tuổi kia: "Thi Khanh, nói với em bao nhiêu lần, bây giờ em còn chưa có ngưng hình, ăn không được đồ ăn chân chính, em phải mau chóng trưởng thành, chờ thành người chấp hành trung cấp.."

"A Lê đạo sư của em lại thêm một lao công có thể bóc lột rồi." Lâm Tịch cũng dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bé gái bên cạnh A Lê nói.

"..."

Bé gái nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào cùng vô số uất ức: "Em.. Thi Khanh biết, chị nhất định là Lâm Tịch. Chị quả nhiên giỏi như Lê đạo sư nói!"

"Chị có giỏi như vậy sao? Chính chị cũng không biết nh!" Lâm Tịch cười hì hì nhìn A Lê có chút ngượng ngùng, hóa ra, ở trong lòng cô ấy mình cũng không tệ lắm, nhưng xưa nay con hàng này không chịu nói thật ngay trước mặt mình.

A Lê làm bộ giống như không nhìn thấy Lâm Tịch, nói với bé gái: "Tiểu Khanh Khanh, người sư tỷ này của em ấy hả, hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng làm việc đến nơi đến chốn, không sợ vất vả, cho nên mới sẽ được sống cuộc sống tốt, em cũng phải học theo sư tỷ của mình, cũng phải cố gắng nha!"

"Nhưng lần này em đến thế giới nhiệm vụ, những bác nông dân làm việc đến nơi đến chốn, còn không sợ vất vả, bọn họ trôi qua đều có chút thảm." Bé gái cúi thấp đầu phản bác.

Đứa trẻ đầu gấu này, nói mò lời gì đấy!

A Lê cũng rất bất đắc dĩ, lặng lẽ nói với Lâm Tịch: "Tôi cảm thấy cô so với tôi lớn hơn nhiều, tôi quản có chút không tốt lắm, lần này chọn một cô gái gầy gò nhìn thành thật và Thi Khanh."

Lâm Tịch nhìn Thi Khanh, chắc hẳn chính mình lúc trước cũng giống Thi Khanh, chỉ là một chùm sáng mơ mơ hồ hồ, có thể trông thấy tay chân thân thể, nhưng ngũ quan thấy không rõ lắm.

Nhưng Lâm Tịch cảm thấy, nắm bột nhỏ hẳn là một tiểu mỹ nữ mới đúng.

Lâm Tịch vung tay lên, tự nhiên xuất hiện một màn ánh sáng, phía trên rực rỡ muôn màu tất cả đều là các loại linh thực: "Thi Khanh, em muốn ăn cái gì, chị mời em, có được hay không?"

"Ừm!" Bé gái dùng sức gật đầu thật mạnh, sau đó tay nhỏ điểm bảy tám loại: "Tạm thời chỉ một chút này."

Tạm thời? Chỉ một chút này?

Cằm Lâm Tịch thiếu chút nữa rơi xuống, ngài thật đúng là không khách khí mà!

Lâm Tịch trả tiền xong, trước mặt bé gái Thi Khanh liền xuất hiện một đống linh thực đầy đủ sắc hương vị, cô bé không chút khách khí đem tất cả đến bàn trà bên cạnh, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, hết sức chuyên chú bắt đầu ăn.

Lúc ăn cái gì nhìn đều đáng yêu không thôi, cho dù không thấy rõ ngũ quan, cảm giác cũng siêu đáng yêu.

Trông thấy Lâm Tịch đang nhìn mình, cô bé vừa ăn vừa trong miệng vừa mơ hồ không rõ nói ra: "Cảm ơn sư tỷ! Sư tỷ Tịch Tịch so với Lê đạo sư hào phóng nhiều hơn!"

Lâm Tịch nhìn vẻ mặt càng ngày càng đen của A Lê, cảm thấy sự tức giận của cô ấy có xu thế lên cao, vội vàng nghĩ một đằng nói một nẻo khuyên nhủ: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Đừng bắt nạt trẻ con nha!"

"Tôi sẽ bắt nạt em ấy?" A Lê nói: "Người này càng phải bồi dưỡng thật tốt, em ấy là Mộc linh trời sinh!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện