Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nhiệm vụ ban thưởng: Tận thế trang viên 6


trước sau

Màu da con bé đen hơn một chút so với lúc còn ở nhà, đội mũ lưỡi trai màu trắng, tóc chải thành đuôi ngựa, mặc một bộ đồ thể thao, màu trắng có sọc xanh, áo tay ngắn, quần dài, trên chân là một đôi giày thể thao màu lam nhạt. Cả người nhìn tươi mát giống một đóa sen mới nở sau cơn mưa.

Nhưng đến gần xem, trên mặt của cô gái nhỏ vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chăm chú vào một nơi nào đó, rõ ràng là dáng vẻ suy nghĩ viển vông.

Lâm Tịch thở dài một tiếng, lúc này Minh Tử mới phát hiện có người bên cạnh, vừa thấy lại là anh trai mình, lập tức vừa mừng vừa sợ.

"Anh, anh.. Tại sao anh lại chạy tới đây?"

Lâm Tịch mỉm cười: "Em không rên một tiếng chạy xa như vậy nhìn sao chổi gì đó, nhìn nó có thể tốt hơn anh trai em sao? Anh đã một năm không nhìn thấy em, nói đi là đi, cũng không gọi cho anh một cú điện thoại, con gái lớn, ai!"

Lâm Tịch bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Anh!" Minh Tử cắn môi dưới, trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh!"

"Ai!" Lâm Tịch khẽ trả lời: "Ai!"

Minh Tử một đầu xông lại, nhào vào trong ngực Lâm Tịch "Ô ô" khóc lên. Vừa khóc vừa trả thù tính đem nước mắt nước mũi cọ vào quần áo trước ngực Lâm Tịch, trong miệng mơ hồ không rõ lầu bầu: "Bảo anh đánh em, bảo anh đánh em!"

Nhưng trong giọng nói đã không còn oán trách và khúc mắc.

Đây mới là quan hệ anh em bình thường đi, nếu bởi vì một bạt tai, từ đây cả đời không qua lại với nhau, chỉ có thể nói chắc chắn bình thường quan hệ giữa bọn họ không tốt.

Lâm Tịch có chút không thoải mái khi ôm một người như vậy, cô gái nhỏ hơi gầy, thân cao khoảng 1m6, còn chưa tới một trăm cân, phía sau lưng gầy trơ cả xương.

Lâm Tịch vỗ vỗ lưng của con bé, nói: "Đừng khóc, kỳ thật anh tới tìm em, là có chuyện rất quan trọng muốn nói với em."

"Là chuyện anh muốn kết hôn với An Tiểu Kha sao? Anh, coi như em cầu xin anh, đừng dính líu tới chị ta, anh, em không phải là muốn vòng tay gì đó, anh hãy tin em, là chị ta.. Chị ta cùng người khác không rõ ràng, em không muốn anh cưới một người phụ nữ như vậy!"

Minh Tử đã làm tốt chuẩn bị lại cùng anh trai tranh cãi một trận lớn, kết quả anh trai thế mà một mặt cười hì hì nhìn cô ấy: "Anh biết, anh đều biết."

"Anh biết cái rắm! Biết anh còn.. Còn.." Còn đánh em?

"Hiện tại cô ta đã đi tìm Cảnh Thạc ở trung tâm tập thể hình rồi, chính là người đàn ông em trông thấy."

A? Xem bộ dạng không có chút tức giận nào của Lâm Tịch, Minh Tử có chút mơ hồ, Đại ca đây là bị tức thành đồ ngốc sao?

Lâm Tịch bắt tay Minh Tử: "Em đi theo anh, chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện. Dăm ba câu nói không rõ ràng."

Minh Tử thấy vẻ mặt anh trai thực nghiêm túc, thế là nghe lời gật đầu đi theo Lâm Tịch cùng đến nơi yên tĩnh.

"Lời anh nói có lẽ phi thường không thể tưởng tượng, nhưng em nhất định phải nghiêm túc nghe anh nói hết không cho phép cắt ngang." Lâm Tịch nói.

"Cái đêm em rời đi, anh bắt đầu có một giấc mộng, liên tiếp ba ngày. Đều là cùng một giấc mộng, một câu chuyện xưa bi thảm."

"Ba ngày sau, mọi người ở đây xem sao chổi Maya gì đó sẽ quét ngang toàn bộ Trái Đất, cuốn theo rất nhiều tảng đá lớn nhỏ không đều nhau đập vào tinh cầu này của chúng ta thủng trăm ngàn lỗ. Tảng đá khổng lồ nện vào trong biển, gây ra một cơn sóng lớn động trời gấp mười thậm chí gấp mấy chục lần bom nguyên tử nổ tung. Mà đập phải đất liền, sẽ phát sinh hỏa hoạn, nổ tung, khắp nơi đều là cảnh tàn phá."

Minh Tử càng nghe đôi mắt càng trừng lớn, mặt mũi tràn đầy không thể tin, vươn tay ra muốn sờ cái trán Lâm Tịch.

"Đừng học trong TV, anh không có phát sốt. Đừng cắt ngang lời anh, trong vòng nửa ngày nhiệt độ Trái Đất sẽ tăng lên đến 48°, hòa tan núi băng, rất nhiều người đều sẽ chết vì nóng. Sau đó những tuệ hạch bên trong tảng đá lớn kia bắt đầu hòa tan, trong vòng một tháng nhiệt độ trên toàn bộ tinh cầu sẽ hạ xuống khoảng âm 70°, có lẽ sẽ lạnh hơn."

Minh Tử thực sự nhịn không được, vừa cười vừa cắt ngang Lâm Tịch: "Anh, có phải trong lúc thất tình anh đã xem hai loại phim thảm họa << Sao Chổi Đụng Địa Cầu >> và << Sau Này >> hay không? Làm sao có thể chứ?"

Lâm
Tịch đột nhiên đưa bàn tay đến trước mặt Minh Tử, trên tay đột nhiên xuất hiện một bình nước khoáng.

Minh Tử đang muốn khen ngợi anh trai mình thế mà học được cách làm ảo thuật, đã thấy trong nháy mắt trên mặt đất xuất hiện chăn lông, bình ga, một đống lớn.. Băng vệ sinh, Lâm Tịch nói với cô ấy: "Đi sờ thử xem có phải là thật hay không."

Minh Tử sờ sờ băng vệ sinh, lại sờ bình ga một chút, dùng tay nhấc lên rất nặng, lòng cô ấy càng nặng nề hơn so với bình ga, chẳng lẽ.. Là thật?

Lâm Tịch vung tay lên, những vật kia lại lập tức biến mất không thấy gì nữa, giống như cảnh tượng vừa nãy hoàn toàn là ảo giác.

"Lần thứ ba anh bị bừng tỉnh bởi cơn ác mộng này, phát hiện mình đột nhiên có được không gian. Sở dĩ anh tin tưởng giấc mộng kia, hơn nữa biết An Tiểu Kha là hạng người gì, đều là giấc mộng kia nói cho anh biết. An Tiểu Kha gạt anh bán đi nhà ở, nói là phải làm ăn kiếm tiền đồ cưới cho em, nhưng cô ta lại cuốn đi tất cả tiền bạc, còn có vòng tay mẹ lưu lại. Sauk hi sao chổi va chạm thì núi Ni Cô nơi em đang ở đã không tồn tại, bị nổ tung san thành bình địa.."

Giọng nói Lâm Tịch trở nên trầm thấp, mang theo đau thương: "Anh không có cách nào đi tìm em, toàn bộ giao thông đều bị gián đoạn, anh có được dị năng hệ mộc, An Tiểu Kha theo Cảnh Thạc, anh ta là hệ lôi có công kích lợi hại nhất, mà bên trong vòng tay ngọc mẹ lưu lại cho chúng ta, có được một cái không gian, nơi đó có thể trồng, còn có một chút linh tuyền có thể tăng lên tư chất cơ thể người và dị năng, An Tiểu Kha cầm đồ đạc của chúng ta, có cuộc sống rất không tệ."

Nếu như Lâm Tịch trực tiếp lấy ra một ít vật nhỏ, Minh Tử còn có thể không tin, nhưng ngươi từng thấy ai làm ảo thuật dùng tới trăm bao BVS và hai giường chăn lông cộng thêm một cái bình gas chưa?

Lại thêm Minh Trung Nguyên rất ít nói đùa với Minh Tử, cho nên Minh Tử rất dễ dàng tin tưởng.

"Anh, vậy còn anh? Anh cuối cùng thế nào?" Minh Tử sốt ruột hỏi.

Lâm Tịch nhàn nhạt trào phúng: "Anh sao, ha ha! An Tiểu Kha sợ anh muốn lấy vòng tay về, lúc ấy Cảnh Thạc là một trong những người phụ trách căn cứ phái anh đi ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ pháo hôi, anh đã chết."

Lâm Tịch nắm tay: "Cho nên anh tới tìm em, trong nhà đều được anh sắp xếp xong xuôi, lần này chúng ta cũng sẽ không chết, chúng ta phải còn sống thật tốt!"

Lâm Tịch nói khái quát một lần về những chuyện đã xảy ra, Minh Tử vừa nghe vừa cười đến chít chít khanh khách, biết anh trai mình chẳng những không chịu thiệt, ngược lại hố người phụ nữ lẳng lơ kia một khoản, vẻ tức giận và lo lắng trên mặt cô gái nhỏ đã sớm biến mất không thấy gì nữa.

"Anh thuê một căn phòng nhỏ có tầng hầm tại thành phố M, đến lúc đó chúng ta trốn vào tầng hầm, hẳn là thực an toàn. Hiện tại nhanh chóng cùng anh xuống núi, lấy ra toàn bộ tiền trong thẻ của em, chúng ta đi điên cuồng mua sắm, chỗ này của anh còn có chút tiền, trong vòng ba ngày phải tiêu sạch mấy chục vạn này!"

"Thật sao? Quá tốt rồi, em chưa từng tiêu tiền như thế này trong đời! Quả thực quá thoải mái!" Minh Tử vô cùng hưng phấn chạy tới "Ba" mổ một phát vào mặt Lâm Tịch, sau đó kêu to: "Còn chờ cái gì, chúng ta lập tức xuất phát!"

Lâm Tịch:(⊙_⊙)

Em gái nhỏ, sắp tận thế được không? Làm phiền ngươi biểu hiện ra một ít suy nghĩ của nhân loại bình thường, phải thực sợ hãi thực lo lắng có được hay không?

Cô gái nhỏ đã chạy ra ngoài mấy bước đột nhiên quay đầu, vẻ mặt đau khổ: "Anh, bây giờ chúng ta còn không thể đi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện