Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ta là ngốc bạch ngọt 10


trước sau

Bộ Kiều Kiều và Trịnh A Nhã đã ở Hiên Duyệt Các đợi hai ngày.

Trong hai ngày này hai người đánh võ mồm, tranh đấu không ngớt. Bởi vì Sở gia có ý tứ là, hai đầu đều lớn, hai cô nương vô luận gia thế hay là tướng mạo đều thực xuất chúng, bọn họ không biết lựa chọn như thế nào.

Nhưng thật ra cũng không nguyện ý đắc tội hai nhà.

Hoặc là chờ Sở Khinh Hậu trở về lựa chọn, hoặc là hai người cùng vào cửa. Kỳ thật lão gia chủ Sở gia hi vọng kết quả sau, như vậy tương đương Sở Vân Sơn Trang bỗng nhiên có thêm hai trợ lực lớn.

Nhưng Sở Nhất tuyệt đối không nguyện ý trông thấy Sở Khinh Hậu có thể có hai cha vợ trâu bò như thế, vì vậy cổ động, xúi giục hai cô nương tới đây cùng Sở Khinh Hậu bồi dưỡng tình cảm trước.

Vấn đề là một người đến, quả thật có thể bồi dưỡng tình cảm, hai người cùng đi, chỉ có thể bồi dưỡng chiến tranh.

Hai ngày nay, bên trong sổ nhỏ của Đại chưởng quỹ Hiên Duyệt Các đã ghi chép rõ ràng nội dung như sau:

Ngày đầu tiên: Đập vỡ hai bộ ấm trà, trong đó có một bộ bọc men sứ khắc hoa sen tiền triều ngự dụng; làm hỏng một cái bàn bằng gỗ lê khảm ngọc, chạm khắc hoa và chim, hai cái ghế dựa bằng gỗ lim, một cái bình phong lớn màu hồng phấn vẽ tranh sơn thủy..

Ngày hôm sau: Đập nát một cái bàn trang điểm chín ngăn bằng gỗ cẩm lai, hai cái ghế con bằng gỗ lê, một cái giường Quý phi bằng gỗ cẩm lai màu đỏ khảm tranh hoa và chim..

Theo thứ tự tổn hại của vật phẩm đã có thể nhìn ra rõ ràng, hai con cọp cái này đánh từ phòng khách tới phòng ngủ.

Sở Khinh Hậu trách cứ Đại chưởng quỹ vì cái gì không ngăn cản các nàng, Đại chưởng quỹ lão lệ chảy ngang, triển lãm một chút đầu đầy khối u và vết cào rõ ràng trên mặt của mình. Thiếu gia ngài nhìn xem, ta đây đầu đầy cục u, cạo đầu chính là Phật Tổ.

Chủ mẫu tương lai cường hãn như thế, ta có thể thế nào? Ta cũng rất tuyệt vọng nha!

Không nghĩ tới chính là, hai người ngày đầu tiên cãi nhau ai lưu lại ai xéo đi, ngày thứ hai cãi nhau ai là vợ cả ai là thị thiếp, khi nhìn thấy Sở Khinh Hậu mang theo kỹ nữ thối kiều kiều khiếp khiếp đi vào, vậy mà không hẹn mà cùng lựa chọn nhất trí đối ngoại.

Thế là thừa dịp Sở Khinh Hậu và Đại chưởng quỹ tìm hiểu tình hình, các loại thủ đoạn cùng lên, đợi đến khi Sở Khinh Hậu muốn mời ba nữ cùng đi ăn tối, giai nhân trong phòng khách nhỏ đã biến mất.

Mẹ nó!

Sở Khinh Hậu rút chân liền chạy, Đại chưởng quỹ theo ở phía sau, trên sổ nhỏ thêm một khoản: Ngày hôm sau nữa, đánh chạy (hoặc chọc tức chạy) một mỹ nữ thần y Y cốc.

Vẫn luôn đuổi tới quán rượu Sư Ninh Phỉ ở lại, chẳng những Sư Ninh Phỉ chưa trở về, ngay cả Khúc U U cũng biến mất!

Lần này hai chân Sở Khinh Hậu đều tê dại, hai tiểu cô nương vai không thể gánh tay không thể nâng, lại chưa quen cuộc sống nơi đây, đêm hôm khuya khoắt có thể đi đâu?

Chuyện xảy ra trong một buổi tối này, đúng là cực kỳ đặc sắc.

Lâm Tịch phát hiện có người đang tiếp cận phòng mình, hơn nữa hơi thở rất xa lạ, không vội không hoảng hốt muốn trốn vào trong lỗ đen, bị tối choáng váng cũng mạnh hơn bị người giết đi.

Lúc này nàng mới giật mình, lỗ đen cũng là đồ vật bị hạn chế, không biết là vị diện không đồng ý hay là bởi vì nhiệm vụ xã khu hạn chế, tóm lại nàng bị người ta bắt đi.

Nội tâm Lâm Tịch gần như sụp đổ, phong bế toàn bộ vũ lực vậy thì thôi, vì cái lông gì lỗ đen cũng không cho lão tử vào? Đây là muốn chơi chết lão tử sao?

Người này một bộ đồ đen, thấp thoáng ở trong màn đêm, trong tay xách theo Lâm Tịch vẫn nhàn nhã như cũ, mặt không đổi sắc hơi thở không gấp.

Hắn ta dường như rất quen thuộc đối với nơi này, khi thì vượt lên một cái cây khi thì xuyên qua một ngõ hẻm nhỏ, chỉ chốc lát đã đến một căn nhà có hai sân nhỏ.

Nhấc tay, Lâm Tịch liền bị ném vào giường La Hán, ngã đến mắt nổi đom đóm.

Lão tử quả nhiên không phải mệnh nữ chính!

Đổi thành nữ chính bị người ta bắt cóc, còn không phải các kiểu thương hương tiếc ngọc, các kiểu vách tường đông, đông, giường đông, ghế sofa đông, nhà vệ sinh đông..

Kết quả nàng cũng đông, mẹ nó, nàng là đầu đông.

"Ngươi chính là Khúc U U Cốc chủ Y cốc, người đủ màu sắc kia?" Không giống với giọng nói ôn nhuận thanh nhã của Sở Khinh Hậu, giọng nói người này hơi có chút trầm thấp, mang theo tà mị lười
biếng,

Ta muốn nói ta là Sư Ninh Phỉ, ngươi tin không?

Không có giá trị vũ lực, tốt xấu Lâm Tịch vẫn còn ngũ giác, coi như trong phòng một màu đen kịt, vẫn như cũ có thể thấy rõ tướng mạo nam nhân kia.

Người này lông mày như đao cắt, mũi cao mắt sâu, màu da cực kỳ trắng nõn, giống như giọng nói của hắn ta, trong ngũ quan xinh xắn mang theo một loại tà khí.

Trong lòng Lâm Tịch hơi động, nàng đại khái biết người này là ai.

Người áo đen búng ngón tay, một ngọn nến liền được thắp lên, người này cúi đầu xuống cẩn thận quan sát nàng, một lát sau, nhếch miệng: "Khó coi thành như vậy, y thuật cũng không khá hơn chút nào."

Lâm Tịch: Ngươi trông mặt mà bắt hình dong như vậy là không đúng.

Hắn ta đi hai vòng quanh Lâm Tịch, dùng tay vuốt cằm: "Ta vẫn không nguyện ý tin tưởng, ngươi xấu như vậy thế mà có khả năng giúp đỡ Sở Khinh Hậu chữa khỏi hắc độc ta hạ."

Trong mắt của hắn ta lóe lên tia sáng tà ác, giọng điệu dịu dàng: "Nếu không, chúng ta thử một lần nữa?"

"Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý."

Đậu má, bệnh thần kinh!

Ngươi nha, có dám cởi bỏ huyệt đạo để lão tử mở miệng say no hay không?

Nam nhân tiếp tục tự quyết định: "Sau khi ta hạ độc cho ngươi, vì đảm bảo máu thông suốt để những tiểu bảo bối kia nhanh chóng tới lục phủ ngũ tạng của ngươi, ta sẽ cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi. Nhưng ta nói trước, không được thét lên. Ta ghét nhất nghe tiếng nữ nhân thét lên."

Lâm Tịch nhớ tới lúc giúp Sở Khinh Hậu giải độc, những con trùng ghê tởm nhúc nhích mà di động kia, không khỏi ác hàn một hồi, nàng thà rằng đối mặt với con rết bò bò như vậy, cũng không nguyện ý để những con trùng mềm nhũn kia ký sinh trong thân thể, nhưng bây giờ người là dao thớt ta là thịt cá, nàng thật sự không có biện pháp nào.

Lâm Tịch ngoại trừ nguyền rủa những hạn chế đáng chết của nhiệm vụ xã khu, cái gì cũng không thể làm.

Trơ mắt nhìn một thanh dao găm sắc bén cắt vỡ bắp chân của mình, trên dao găm dường như dính lấy thứ gì đó cực nhỏ, coi như thị lực Lâm Tịch cực tốt, cũng chỉ có thể thấy một tia dấu vết vào lúc vật kia nhúc nhích.

Trong thoáng chốc lông tơ Lâm Tịch đều dựng đứng lên, nàng cũng không muốn biểu hiện ra sự sợ hãi của mình, nhưng cho dù huyệt đạo bị phong bế, toàn thân vẫn run lên như cũ.

"Cuối cùng cũng có chút biểu cảm, dáng vẻ ngơ ngác thực sự khiến cho người ta muốn cắt hơn mấy trăm đao trên khuôn mặt xấu xí này của ngươi."

Nam nhân dường như rất hài lòng với biểu hiện sợ hãi của Lâm Tịch, lộ ra nụ cười như mèo vờn chuột: "Ngoan, sau khi giải huyệt đạo tuyệt đối không nên giãy dụa, nếu không.. A!"

Hai cây ngân châm đang cắm ở huyệt thập tuyên trên ngón tay của nam nhân áo đen, đó vốn là huyệt vị đau nhất trên cơ thể người, Lâm Tịch lại dùng thủ pháp đặc biệt, coi như nam nhân tập võ từ nhỏ, sự nhẫn nại đối với đau đớn vượt mức bình thường, cũng vẫn nhịn đau không được hô ra tiếng như cũ.

Cho dù Lâm Tịch không có một chút võ công, trải qua rất nhiều vị diện, bao nhiêu lần đi bên bờ sinh tử, vẫn có năng lực khống chế thời gian, trên mặt Lâm Tịch bình tĩnh, kỳ thật vẫn luôn hết sức chăm chú chờ cơ hội trong chớp nhoáng này.

3.. 2.. 1..

Ngã!

Lâm Tịch ngồi dậy nhìn một chút vết thương trên bàn chân mình, cũng không quá lớn, nhưng đem những con trùng mềm nhũn ghê tởm kia đi vào vẫn không có vấn đề.

Nàng phiền muộn đến muốn chửi má nó, nhanh chóng xé váy của mình băng bó kỹ vết thương trên chân, một chân đạp trên mặt nam nhân kia: "Không phải nói không được thét lên? Lão tử cũng chán ghét nam nhân chuyện bé xé ra to!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện