Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ta là ngốc bạch ngọt 27


trước sau

Sắc mặt Thạch Vân Xuyên âm trầm triệt để. Chiến Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Sư Ninh Phỉ một chút, mặc dù vẻ mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lạnh lùng như dao.

Lâm Tịch cũng nhìn về phía Sư Ninh Phỉ, vẫn như cũ mỉm cười hỏi: "Sự việc đã bại lộ? Sai lầm lớn chưa thành? Nghe ý tứ này của ngươi, thuốc này thật sự là ta hạ?"

"Ngươi vẫn luôn hâm mộ Sở đại hiệp, đây là chính miệng ngươi nói với ta!"

Thạch Vân Xuyên nhướng mày, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Sư Ninh Phỉ.

Giờ khắc này, Sư Ninh Phỉ vốn đang bình tĩnh thản nhiên bỗng dưng cảm thấy toàn thân rét run một hồi, giống như bị mãnh thú như sư tử lão hổ nhìn chằm chằm.

"Ngươi là người Y cốc?" Thạch Vân Xuyên hỏi.

Sư Ninh Phỉ kiên trì đáp: "Hồi Thạch tiền bối, vãn bối quả thật đến từ Y cốc, nhưng phải trái rõ ràng trước mặt, vãn bối vẫn biết lựa chọn như thế nào. Cốc chủ nàng vì tư tình của bản thân, thế mà hạ độc nhiều thiếu hiệp như vậy, khiến việc quan trọng của võ lâm có kết cục như vậy, Phỉ Phỉ thật sự là.. Thật sự là không đành lòng, mấy vị thiếu hiệp có tội gì? Đại hội võ lâm có tội gì? Các vị hào hiệp lục lâm ở đây có tội gì!"

Dưới đài lập tức có người lớn tiếng khen hay, khen ngợi tiểu cô nương này đại nghĩa diệt thân, đúng là một cô nương tốt vô cùng có khí khái.

Gần như trong giây lát, chuyện này từ Nam Cung Cửu ép hỏi Sở Khinh Hậu biến thành Y cốc tự giết lẫn nhau.

"Ngươi lên đây nói chuyện đi, hét như vậy mệt lắm." Lâm Tịch mỉm cười.

Sư Ninh Phỉ ổn định tâm thần một chút, bước nhanh về phía lôi đài. Nàng ta không sợ, giọng nói Sở Khinh Hậu vang lên ngay bên tai nàng ta: "Lên đây đi, Phỉ Phỉ, ta sẽ bảo vệ nàng, không sao đâu."

"Ta hâm mộ Sở Khinh Hậu? Ngươi chính là sán dây lợn trong bụng ta, chuyện ngay cả bản thân ta cũng không biết ngươi thế mà cũng biết? Sư Ninh Phỉ, ngươi có chứng cứ gì nói ta hâm mộ Sở Khinh Hậu? Ta còn nói giao tình giữa ngươi và Nam Cung Cửu không ít đâu."

Sư Ninh Phỉ vừa đứng vững ở trên đài, Lâm Tịch liền mở miệng nói ra.

"Ngươi nói dối!"

"Ngươi đánh rắm!"

Sư Ninh Phỉ và Nam Cung Cửu gần như trăm miệng một lời.

"Thật sự rất ăn ý nha, hai vị. Nếu không ngươi phát thề đi? Ngươi và Nam Cung Cửu không hề có một chút quan hệ? Nếu như nói dối, thiên lôi đánh xuống chết không yên lành?"

"Ngươi đừng ngậm máu phun người! Năm đó Sở đại hiệp đến trong cốc chữa thương, ngươi đối với hắn vừa thấy đã yêu, chỗ này của ta có bức họa ngươi vẽ cho hắn." Sư Ninh Phỉ mau chóng lấy ra "Vật chứng."

Đó là một bức tranh chân dung, lúc mọi người thấy rõ bức họa này, không khỏi mỉm cười.

Mặc dù người trong bức họa mặc một bộ áo trắng, nhìn lối ăn mặc, miễn cưỡng phù hợp đặc điểm của Sở Khinh Hậu, nhưng hình tượng nhân vật cực kỳ hèn mọn, hơn nữa chỉ chiếm khoảng một phần ba vị trí trên toàn bộ tờ giấy, ở bên trái ngoài cùng tờ giấy này, viết một dòng chữ xiêu vẹo: Núi có cây, không có cành.

Sư Ninh Phỉ tiếp tục sử dụng giọng điệu vừa rồi của Lâm Tịch lớn tiếng chất vấn: "Khúc U U, ngươi dám thề bức tranh này không phải do ngươi vẽ? Nếu như nói dối, thiên lôi đánh xuống ngươi sẽ chết không yên lành, dám sao?"

Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng thấy rõ, đây hoàn toàn là một vở kịch xé nhau có dự mưu từ trước!

Xem ra, vị Cốc chủ Y cốc vừa mới ngang trời xuất thế này phải gặp xui xẻo rồi.

Trên mặt Sở Khinh Hậu hiện lên vẻ lo lắng: "Chuyện này.. Này, Khúc cô nương, đây là thật sao? Sao ngươi có thể như vậy? Khiến cho Khinh Hậu không có mặt mũi đối mặt đồng đạo lục lâm?"

Tốt một bộ hiên ngang lẫm liệt, tốt một bộ trăng sáng không dính hạt bụi!

Lâm Tịch chậm rãi đi qua chỗ Sư Ninh Phỉ: "Giống như, đúng là bức họa vẽ bậy của ta lúc trước."

Thạch Vân Xuyên thầm than trong lòng, đứa bé này quá thành thật, bức họa này lại không có lời tựa và lạc khoản, chết cũng không thừa nhận là được.

Sư Ninh Phỉ lộ vẻ mặt tự mãn: "Mặc dù trình độ bức họa này rất tệ, nhưng người trong bức họa là Sở đại hiệp không thể nghi ngờ, núi có cây không có cành, chẳng lẽ đây còn không thể chứng minh lòng ngươi có Sở đại hiệp sao?"

Lâm Tịch đột nhiên cầm lấy một chén nước trà giội qua bức tranh trong tay Sư Ninh Phỉ, nước chẳng những giội vào giấy vẽ, cũng giội đầy đầu đầy mặt Sư Ninh Phỉ, trang dung tinh xảo của nàng ta lập tức bị trôi đi, nhìn có chút buồn cười.

Sư Ninh Phỉ đang muốn nói Khúc U U bị vạch trần thẹn quá hóa giận? Lại trông thấy bức họa trong tay mình phát sinh một chút biến hóa, bộ dáng Sở Khinh Hậu vốn hèn mọn đột nhiên dưới chân có thêm một gốc đào lớn cành lá rậm rạp, lấp đầy những chỗ trống kia, mà cánh tay giơ lên của Sở Khinh Hậu thì nâng một quả đào bị gặm đến hoàn toàn biến dạng, phía sau câu thơ kia lại
xuất hiện một câu khác: Khỉ thích ăn đào thối trên cành.

Người ở dưới đài không nhìn thấy những hình vẽ và dòng chữ này, Chiến Vô Nhai hình như có ý giống như vô ý lớn tiếng đọc ra hai câu thơ kia: "Núi có cây không có cành, khỉ thích ăn đào thối trên cành."

Đọc đến cuối cùng, hắn ta dường như đã có chút buồn cười: "Vị cô nương này, nếu ngươi nói chứng cứ Khúc Cốc chủ hâm mộ Sở Khinh Hậu chính là những lời này, ít nhất Chiến Vô Nhai ta không tin."

Nói xong hắn ta giống như lại không cách nào kiềm chế, cười to lên, khỉ thích ăn đào thối, ha ha ha!

Sở Khinh Hậu..

Hầu..

Khỉ..

Người dưới đài trên đài đều cười ra tiếng. Cô nương nào thổ lộ sẽ đem người trong lòng vẽ bỉ ổi như thế, còn muốn đề một câu thơ như vậy, kết thân là khẳng định không thể trông cậy vào, kết thù không sai biệt bao nhiêu.

Lâm Tịch giống như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Nói đến chứng cứ, ta hình như đột nhiên nhớ tới, lần trước ta xem bệnh cho Sở đại hiệp, Sở đại hiệp cũng chưa trả tiền xem bệnh, từ khi ngươi mang theo Sư Ninh Phỉ rời đi, chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt."

Lâm Tịch nói xong, lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo: "Chắc hẳn Sở đại hiệp còn nhận ra tờ giấy nợ chính mình tự tay viết nhỉ?"

Bị đòi nợ trước công chúng, trong nháy mắt khuôn mặt Sở Khinh Hậu đỏ lên, hắn ta vốn có chút tức giận khi Sư Ninh Phỉ lỗ mãng nói ra chuyện tranh chữ gì đó.

Chỉ cần ngươi nói chính mắt nhìn thấy là được, cần gì phải lấy chứng cớ gì đó?

Sư Ninh Phỉ một mực chắc chắn Khúc U U vì Sở Khinh Hậu cơm nước không vào, vì Sở Khinh Hậu có thể nỗ lực làm mọi thứ là được rồi, phía dưới hắn ta đã sớm sắp xếp người giả ý chửi mắng Khúc U U không biết lượng sức, đem chuyện này mơ hồ ngồi vững. Kết quả nàng ta một hai phải đến trước công chúng trình lên chứng cứ, lần này tốt rồi, chẳng những không chứng minh được cái gì, ngược lại đem lửa đốt tới trên người mình.

Hơn nữa, một câu "Từ khi ngươi mang theo Sư Ninh Phỉ rời đi" ẩn giấu bao nhiêu tin tức, những lão hồ ly đang ngồi dưới kia sẽ không ngửi ra vị?

Khúc U U này đâu phải là Đại tỷ ngốc không rành thế sự gì? Rõ ràng vẫn luôn giả vờ ngây ngốc, giả heo ăn thịt hổ thì có!

Đến giờ khắc này, Sở Khinh Hậu hối hận thì đã muộn.

Sớm biết như thế, hắn ta còn không bằng đao thật thương thật đi luận võ đoạt lệnh bài.

Nhưng mà..

Hắn ta giương mắt nhìn Chiến Vô Nhai một chút, con ngươi co rụt lại.

Năm trước hắn ta đã từng vô tình trông thấy trận giao đấu giữa Chiến Vô Nhai và Vân Tam Lãng. Vân Tam Lãng cảm thấy bị bại cũng không quá thảm, nhưng Sở Khinh Hậu làm người đứng xem lại quá rõ ràng, Chiến Vô Nhai nhiều nhất chỉ dùng một nửa chiến lực mà thôi.

Sở Khinh Hậu tự hỏi chính mình vô số lần, nếu như người đối chiến với Chiến Vô Nhai là mình thì sao? Hắn ta có phần thắng?

Không có!

Một chút cũng không có!

Một khắc này, Chiến Vô Nhai gần như thành cơn ác mộng hắn ta thoát không nổi, mỗi lần tỉnh mộng vào nửa đêm, đều là hắn ta bị Chiến Vô Nhai một đao đoạt mạng vào thời khắc sống còn.

Sở Khinh Hậu biết lòng hắn ta đã e sợ, đã thành tâm ma.

Thế là hắn ta mới nghĩ hết tất cả biện pháp, thậm chí không tiếc hạ độc cho Nam Cung Cửu cũng muốn lấy được Vô Ảnh kiếm pháp.

Lúc cầm Vô Ảnh kiếm pháp trong tay, hắn ta rất hăng hái, giống như đã diệt hết nỗi sợ hãi dưới đáy lòng đối với Chiến Vô Nhai.

Nhưng người tính không bằng trời tính, bí mật Vô Ảnh kiếm của hắn ta bỗng nhiên thành chuyện toàn bộ giang hồ đều biết, khiến hắn ta lại rơi từ đỉnh hi vọng xuống đáy tuyệt vọng.

Hắn ta còn có thể làm sao?

Con đường phía trước hủy hết, nếu còn muốn lấy được vị trí minh chủ võ lâm, chỉ có đi nước cờ hiểm sử dụng "Thực Cốt Tô" rồi giá họa cho Khúc U U.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện