Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ngươi đến nuôi sống ta 2


trước sau

Lâm Tịch mang theo cái chân tập tễnh, đưa mắt nhìn tứ phương, quả nhiên, nơi này thật sự là một bệnh viện nhỏ, cô rất dễ dàng tìm được cửa chính của bệnh viện, kéo chân chạy như điên.

Tác dụng của thuốc đang tăng lên từng chút một, cô biết mình không chống được bao lâu.

Những người vốn truy đuổi cô không có dũng khí nhảy xuống từ lầu ba, chỉ có thể ngoan ngoãn chạy hết tầng này tới tầng khác, triệt để kéo ra khoảng cách giữa Lâm Tịch và bọn họ.

Lâm Tịch vừa chạy vừa nhanh chóng điểm xung quanh vết thương trên cánh tay để cầm máu, nếu không cô cứ chạy ở trên đường cái lớn như vậy, thực sự quá mức làm người khác chú ý.

Lại chạy mấy bước, cô dứt khoát trực tiếp "Roẹt.." một tiếng giật xuống ống tay áo trên cánh tay không bị thương bên kia, bọc lại bên này, như vậy sẽ che giấu vết máu loang lổ phía trên ống tay áo.

Hai mắt Lâm Tịch bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ, rốt cuộc cô tìm được một siêu thị nhìn quy mô khá lớn tại cách đó không xa, lập tức lao đầu vào.

Cô nhanh chóng tìm được vị trí toilet tại tầng hầm của siêu thị, tựa như người uống say lung la lung lay đi vào, Lâm Tịch tùy tiện tìm một gian phòng không người, cố gắng chống đỡ cài được then cửa, đậy kín nắp bồn cầu, cô đặt mông ngồi ở phía trên, bất tỉnh nhân sự.

Cảm tạ tinh thần lực siêu cường của cô ban tặng, khoảng hai giờ sau Lâm Tịch cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Tại cửa ra vào mơ hồ truyền đến tiếng đối thoại của hai người.

Điều này khiến Lâm Tịch có cảm giác thật không tốt, giống như trở lại trên bàn giải phẫu dày đặc khí lạnh trong bệnh viện, cô trần như nhộng đang bị người ta treo giá.

Cô cẩn thận lắng nghe nội dung nói chuyện của hai người.

"Chị quan tâm cô ta ra ngoài hay không làm gì? Chị là nhân viên quét dọn, không phải bảo vệ, đầu năm nay người có lòng tốt đều gặp sét đánh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta chịu mắng còn ít sao?" Người phụ nữ vừa nói chuyện tối thiểu năm mươi tuổi, giọng điệu không tốt lắm.

"Nhưng tôi không yên lòng, lúc cô bé đi vào đã không tốt lắm, bây giờ cũng hơn nửa ngày, ngộ nhỡ xảy ra nhân mạng, không phải là chúng ta xui xẻo?"

"Thích thì chị đi đi, đừng liên lụy tôi." Người lúc trước lạnh giọng nói.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Lâm Tịch nghe thấy có tiếng bước chân đi xa dần và tiếng bước chân dần dần đến gần, cho thấy hai người nói chuyện mỗi người đi một ngả.

Một lát sau, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, còn có tiếng cẩn thận hỏi: "Cô gái, cô còn ổn chứ? Cô còn ở bên trong sao?"

"Cám ơn dì, cháu tốt hơn nhiều." Lâm Tịch ở bên trong suy yếu trả lời, đồng thời mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người hơn năm mươi tuổi ăn mặc như nhân viên quét dọn, làn da rất trắng, không hề co quắp hoặc là tự ti giống nhân viên quét dọn, càng giống dì gái nhà bên hoặc là bác gái tổ dân phố.

Lâm Tịch giữ chặt áo dài che kín thân thể, bàn tay tái nhợt khuôn mặt nhỏ cộng thêm thân thể gầy yếu, khiến cô càng lộ vẻ suy nhược bên trong áo khoác trắng.

Nhân viên quét dọn thấy trạng thái cô thật sự không tốt, hơn nữa rõ ràng bên trong áo dài giống như.. Cái gì cũng không có mặc.

"Cô bé, cháu có sao không?" Nhân viên quét dọn hỏi.

Giọng nói Lâm Tịch mang theo nghẹn ngào: "Cháu bị người ta lừa, không còn cái gì nữa, bị người ta hạ độc, cháu liều mạng mới chạy đến đây."

Thấy trên mặt cô mang theo vẻ sợ hãi, nói chuyện cũng bừa bãi, trên mặt nhân viên quét dọn mang theo vẻ đồng tình: "Nếu cháu tin tưởng dì, vậy theo dì trở về đi. Con gái dì học đại học ở nước ngoài rồi, trong nhà chỉ có một mình dì."

Lâm Tịch nhìn bên ngoài một chút, sắc trời còn sớm.

Cô chưa tiếp thu cốt truyện, mọi thứ đều hồ đồ.

Những người kia muốn lấy hai quả thận của cỗ thân thể này quăng ra ngoài, chắc chắn sẽ không cứ thế mà từ bỏ như vậy, nói không chừng sẽ tìm kiếm khắp nơi. Ngộ nhỡ bị tìm được, nếu như những người kia là thân nhân của mình, cô thật đúng là phải ngoan ngoãn đi theo trở về, đến lúc đó chẳng phải lịch sử lại muốn tái diễn?

Lại nói chính mình quả thật cũng cần một chỗ, dù tiếp thu một chút cốt truyện cũng tốt.

Thấy Lâm Tịch vô cùng đáng thương khẽ gật đầu, nhân viên quét dọn cười: "Vừa vặn dì cũng sắp tan tầm, cháu đi với dì đến phòng thay quần áo, dì thay quần áo xong chúng ta sẽ lập tức đi về nhà."

"Được." Lâm Tịch ngoan ngoãn gật đầu.

Nhân viên quét dọn thay quần áo quay người đi ra ngoài, sau khoảng năm phút đồng hồ liền trở lại, gật đầu mỉm
cười với Lâm Tịch: "Cháu có thể gọi dì là dì Lý, chúng ta đi thôi."

Lâm Tịch đã dùng tinh thần lực cảm giác, vừa rồi nhân viên quét dọn này ra ngoài gọi người vừa mới nói chuyện giúp đỡ bà ấy một chút, còn kém một giờ sẽ tan tầm, bà ấy có chút việc đi trước.

Người nọ chít chít meo meo nói, vậy ngày mai bà ta sẽ đến trễ hai giờ, bảo bà ấy cũng giúp đỡ trông nom một chút.

Nhân viên quét dọn không chút do dự đồng ý, sau đó mới trở về đón Lâm Tịch.

Lâm Tịch làm ra vẻ kinh hoàng luống cuống, lôi kéo tay nhân viên quét dọn: "Dì Lý, cháu sợ những người kia bắt cháu trở về, chúng ta có thể đón xe trở về hay không?"

Dì Lý lại cười trả lời: "Không cần, nhà dì ngay kề bên này, chúng ta đi cửa sau dành cho nhân viên, sẽ không có người chú ý tới cháu."

Dì Lý nói tới chỗ này, đột nhiên dường như nhớ tới gì đó: "Cháu lấy bộ đồ chống nắng này của dì khoác ở bên ngoài đi."

Lâm Tịch nhận lấy mặc vào, yên lặng đi theo đằng sau dì Lý ra khỏi siêu thị.

Cửa sau siêu thị ở trong một hẻm nhỏ, dì Lý mang theo cô bảy lần quặt tám lần rẽ đi vào một chung cư nửa phong bế, xuyên qua chung cư, lại đi qua một con đường, chính là chung cư dì Lý đang ở lại.

Không ngờ lại là chung cư theo kiểu hoàn toàn phong bế, ngược lại ra ngoài dự kiến của Lâm Tịch.

Dì Lý trông thấy vẻ mặt của Lâm Tịch, cười cười: "Có phải cảm thấy nhân viên quét dọn lại ở chung cư như thế này rất bất ngờ hay không. Đây là con trai dì mua cho, ha ha."

Nhà dì Lý khoảng hơn tám mươi mét vuông, thu dọn đến sạch sẽ gọn gàng, xem cách trang trí quả thật không giống một nhân viên quét dọn.

Dì Lý bảo Lâm Tịch tùy tiện ngồi, lấy đồ uống từ trong tủ lạnh đưa cho cô, sau đó lại đến một căn phòng khác cầm một bộ quần áo ở nhà, loại quần áo lớn bằng vải bố.

"Thay đi, đây là quần áo của con gái dì."

Lâm Tịch cám ơn dì Lý, cầm quần áo đi thay, dì Lý lập tức nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lâm Tịch, mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ dọa người.

Dì Lý nhanh chóng đi tìm hòm thuốc, lại là tiêu độc lại là băng bó bận rộn một hồi.

Lâm Tịch cảm thấy giá trị may mắn tăng lên cũng không tệ, gặp phải dì Lý giảm bớt không ít phiền phức cho cô.

Dì Lý thấy Lâm Tịch lộ vẻ mặt mệt mỏi, thế là nói: "Bên trái là phòng của con gái dì, cháu đến phòng đó nghỉ ngơi một hồi, chờ dì làm cơm xong rồi lại gọi cháu."

Lâm Tịch cũng không có chối từ, hiện tại cô rất cần tiếp thu cốt truyện.

Tiếp thu xong cốt truyện, Lâm Tịch không còn gì để nói.

Giống như mỗi người ủy thác đều khổ cực như vậy, quả thực như là thiên phương dạ đàm.

Nhưng quay đầu ngẫm lại những gì mình đã trải qua, không phải cũng như thế sao?

Lần này người ủy thác tên là Vương Tiểu Thúy, kỳ thật cô ấy rốt cuộc tên là gì, bản thân cô ấy cũng không biết.

Vương Tiểu Thúy chẳng qua là cái tên tiểu thư cô ấy tùy tiện lấy cho, chỉ vì nghe càng giống một nha hoàn.

Khác hẳn Sư Ninh Phỉ vốn may mắn trong trước thế giới, Vương Tiểu Thúy cũng không phải là Vương gia nhặt về, mà là mua về.

Cái gì? Ngươi hỏi Vương gia đã có một Vương tiểu thư, vì sao còn muốn mua Vương Tiểu Thúy?

Ngươi nhất định sẽ nói, bởi vì thận của Vương tiểu thư không tốt, nuôi dưỡng Vương Tiểu Thúy là vì có nguồn thận sống?

Như vậy mỗ trà xanh nào đó có thể rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, đoán sai rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện