Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ngươi đến nuôi sống ta 7


trước sau

Khoảng thời gian này, tâm tình người Vương gia đều không phải quá tốt.

Đầu tiên là con gái nhà mình, Vương Vân đã thi rớt đại học, đừng nói loại một, loại hai, loại ba cũng không có vớt được.

Tiếp theo là bảy trăm vạn sắp đến tay lại bay mất!

Trọn vẹn bảy trăm vạn!

Cảm giác được mà mất như từ dãy Himalaya trong nháy mắt rơi xuống rãnh biển Maria kia.

Người Vương gia ngoại trừ Vương Tiểu Bảo chỉ có bốn tuổi sung sướng cả ngày, còn lại vì bảy trăm vạn trong truyền thuyết kia thiếu chút nữa không có tổ chức lễ truy điệu.

Mặc dù sẽ không tổ chức, nhưng bọn họ đều ở vào trạng thái mặc niệm ròng rã hơn nửa năm.

Vương Kim Sơn vốn dĩ chỉ muốn xào đến năm trăm vạn, lấy được tiền rồi chuẩn bị nhanh chóng xử lý đám hàng cuối cùng trong tay, sau đó chậu vàng rửa tay không làm nữa.

Phải biết thường đi cạnh bờ sông, nào có không ướt giày?

Những năm gần đây, kỳ thật mỗi ngày Vương Kim Sơn đều sống trong nơm nớp lo sợ, trông thấy mang mũ có gắn quốc huy lập tức nín thở, ngay cả thấy bảo vệ cũng chột dạ.

Kết quả không nghĩ tới Liêu Hà ra sức như vậy, vậy mà trực tiếp thỏa thuận bảy trăm vạn.

Nếu như không phải bà nương này quá béo, Vương Kim Sơn quả thực muốn tặng cho bà ta một cái ôm Công chúa.

Lấy được tiền lập tức đến những thành thị khác.

Mua một căn nhà tốt, đưa con gái ra nước ngoài tìm một trường học mạ vàng, Vương Vân đã chọn trường học xong, chuẩn bị đến đất nước lá phong có phong cảnh hợp lòng người, danh xưng du học như nghỉ phép.

Vương Kim Sơn đã nghĩ kỹ, nhất định phải mua loại chung cư hoàn toàn phong bế có bảo vệ đứng gác, sau đó mỗi ngày ông ta đi dạo vòng qua cửa phòng bảo vệ, lão tử cũng không còn sợ ngươi nữa!

Ha ha, ngẫm lại tình cảnh này đều sướng chết.

Sự thật lại khiến tập thể Vương gia nhức cả trứng, hoa cúc xiết chặt.

Đừng nói bảy trăm vạn, năm trăm vạn đều không có, đừng nói năm trăm vạn, một trăm năm mươi vạn cũng không có, đừng nói một trăm năm mươi vạn, chính là bán vào Hoàng Triều Chi Dạ, dựa vào bộ dáng kia và vòng eo nhỏ mềm dẻo như cành liễu của Tiểu Thúy, làm gì cũng có thể được bảy vạn đi.

Bảy vạn cũng không có!

Vốn cho rằng hạnh phúc đang vẫy gọi bọn họ, kết quả hạnh phúc chẳng những vẫy gọi, còn thuận tiện cho bọn họ một vị vương nổ, nổ toàn bộ người Vương gia vỡ tan.

Tất cả người liên hệ phía trên và bác sĩ đều trở mặt rồi.

Vị doanh nhân nào đó càng buông lời tàn nhẫn, tìm không ra nguồn thận muốn cho bọn họ đẹp mặt.

Vương Kim Sơn: Không cần, Đại ca, đã rất dễ nhìn.

Cuối cùng là nói hết lời, Vương gia lấy ra tám vạn cho bọn họ chuẩn bị trên dưới, để phía trên tìm được nguồn thận trong thời gian nhanh nhất, lúc này doanh nhân kia mới tính sau cơn mưa trời lại sáng, đồng ý không tính toán nữa.

Chuyện này đã giải quyết, nhưng người Vương gia đừng nói có bao nhiêu phiền muộn.

Liêu Hà lải nhải mỗi ngày, mỗi ngày lải nhải, rốt cuộc có một ngày Vương Kim Sơn nổi giận, một chân đá vào cái mông béo của bà ta: "Mẹ nó, nếu không phải bà dồn ép một hai phải lên giá ngay tại chỗ, phẫu thuật đã làm xong từ sớm, bốn trăm vạn thì bốn trăm vạn đi, này vừa vặn rất tốt, một phần không có lấy được không nói, còn phải đền bù cho người ta tám vạn."

Liêu Hà ngã gục xuống đất, dứt khoát cũng không tốn công đứng lên, như con lừa lười lăn lộn.

"Lão nương là vì cái gì? Còn không phải là vì cái nhà này, vì đám quỷ đòi nợ các người? Toàn bộ tiền đều nằm trong túi tôi sao? Ông, tên rùa già này, không phải ông xúi giục tôi tăng giá sao? Hiện tại có mặt mũi trách tôi? Còn đá lão nương, tôi không muốn sống nữa!"

Lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại. Vương Kim Sơn thấy phiền muộn, đi vào trong phòng khác.

Nửa năm nay, bọn họ gần như đem toàn bộ khu vực này tìm kiếm như đang cày đồng, nhưng tiện nhân kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy gì nữa.

Cả ngày đánh ngỗng không ngờ bị ngỗng mổ mắt mù.

Vừa nghĩ tới tổn thất to lớn trên người Tiểu Thúy, từ bảy trăm vạn vẫn luôn rớt xuống còn phải bù tám vạn, lại thêm bốn ngàn khối mua Tiểu Thúy lúc trước, còn có chi phí nuôi nó (không tồn tại) trong những năm này, lòng Vương Kim Sơn lập tức như thiêu như đốt. Có đôi khi thậm chí nghĩ tới, nếu như lúc trước biết cuối cùng là kết cục gà bay trứng vỡ như vậy, dù chỉ ngủ một chút cũng tốt!

Ông ta và con trai nhìn con bé tươi mát, non nớt như tiểu măng non sau mưa kia, nuốt nước bọt hai năm, vẫn luôn không dám làm đến một bước cuối cùng, chính là vì bán được một cái giá tốt.

Không được, không thể nghĩ tiếp, lại tiếp tục nghĩ Vương Kim Sơn cảm thấy nếu mình không sợ tổn thất đụng đầu vào cũng đã có lỗi với tiểu tâm linh chịu đủ tàn phá kia của mình.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng đập cửa khiến ông ta ngẩn ra, nhà của bọn họ xây theo kiểu nông thôn, hơn nữa vì an toàn, ngày thường cũng không cùng người khác lui tới, liên lạc với phía trên cũng đều
là điện thoại trước mới đến nhà, lúc này có người gõ cửa..

Trái tim Vương Kim Sơn nhảy "Thịch" một cái, hẳn là tiểu thư nhà doanh nhân nào đó ghép thận xảy ra vấn đề, đến tìm bọn họ gây phiền phức?

Ông ta ra hiệu cho Liêu Hà nghe tiếng mà đến đi qua mở cửa, Liêu Hà cũng có chút e sợ, không dám đi.

Tiếng đập cửa vang lên lần nữa, mang theo một chút không kiên nhẫn.

"Mau đi mở cửa, chẳng lẽ việc này còn phải do tôi đi làm?" Vương Kim Sơn trực tiếp ra lệnh.

Liêu Hà bất đắc dĩ, đành phải kiên trì đi mở cửa.

Ngoài cửa, có một cô gái đại khái khoảng một mét sáu đang đứng, tóc mái cắt ngang trán che mặt.

"Cô tìm ai?" Trái tim Liêu Hà để xuống, lớn tiếng hỏi.

Lâm Tịch hơi nghiêng đầu, vén tóc mái lên, toàn bộ gương mặt tinh xảo đều bại lộ dưới ánh mặt trời.

"A! Ông trời ơi! Kim Sơn, Kim Sơn!"

Liêu Hà thấy thế nào, người này đều có điểm giống Tiểu Thúy đã mất tích, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, mau chóng gọi người tâm phúc của bà ta.

Lâm Tịch đẩy bà mập đang chắn tại cửa ra vào, trực tiếp đi vào trong phòng.

Vương Kim Sơn trông thấy cô gái còn xinh đẹp hơn con gái nhà mình, trong lúc nhất thời cũng có chút ngơ ngác.

Lâm Tịch cũng không để ý tới hai người này, thật mẹ nó không kiến thức.

Lão tử đẹp đến như thế, phàm phu tục tử như các ngươi không đến cúng bái vậy thì thôi, tại sao còn bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ?

Trực tiếp đi vào phòng hai vợ chồng Vương Kim Sơn, chẳng mấy chốc đã tìm được chiếc tủ trên đầu giường từ trong trí nhớ của Tiểu Thúy, Lâm Tịch thuần thục tìm được sổ sách của Vương Kim Sơn ở dãy ngăn kéo phía dưới.

Vương Kim Sơn theo đuôi mà tới nhìn thấy hình ảnh này, lập tức quá sợ hãi, hơn nữa càng thêm khẳng định người nhìn càng xinh đẹp hơn Tiểu Thúy này, kỳ thật chính là Tiểu Thúy đã mất tích.

Biết Tiểu Thúy cái gì cũng không hiểu, một chữ lớn cũng không biết, hơn nữa kết cục cuối cùng của cô ấy là Hoàng Triều Chi Dạ, vào nơi đó Tiểu Thúy mọc cánh khó thoát, cho nên xưa nay người Vương gia làm việc đều không giấu diếm cô ấy.

Tiểu Thúy quả thật không biết Vương Kim Sơn tô tô vẽ vẽ ở trên cuốn sổ này là đang làm gì, nhưng Lâm Tịch biết rõ!

Đó là bằng chứng cho sự tham tiền của Vương Kim Sơn, người có lòng hư vinh nho nhỏ.

Mỗi một nhóm hàng, vào giá bao nhiêu, giá bán ra bao nhiêu, mua bán hai bên, Vương Kim Sơn đều sẽ viết rõ ràng, không có việc gì sẽ xem lại một chút, hơn nữa tính toán chính mình năm này tháng nọ đã kiếm được bao nhiêu tiền cho cái nhà này.

Cho nên ông ta cực kỳ thích bày ra điệu bộ Đại lão gia, toàn bộ cái nhà này đều do ông ta kiếm về.

Có thể mọi thứ có lợi có hại, nếu thứ này rơi vào trong tay người khác, đó chính là chứng cứ phạm tội!

Trông thấy Tiểu Thúy tùy tiện đem quyển sổ kia ném vào trong túi một cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Vương Kim Sơn lập tức vãi cả linh hồn, miệng vừa mắng tiểu tiện nhân muốn chết, vừa vung bàn tay lên đánh tới chỗ Tiểu Thúy.

Ngay cả Tiểu Thúy cũng không biết bản thân đã từng chịu bao nhiêu cái tát như thế này, Vương Kim Sơn cũng đã có thể nước chảy mây trôi, vô cùng thuận tay.

Lâm Tịch niết lan hoa chỉ nhìn rất đẹp, đầu ngón tay chỉ vào lòng bàn tay dường như mang theo tiếng gió mà đến kia.

Vương Kim Sơn hét thảm một tiếng, chẳng biết lúc nào trên tay đã bị đâm một cái kim may, giờ phút này đã đâm thấu xương.

Sau đó ông ta lại tru lên một tiếng, lần này không phải bởi vì đau, mà là Tiểu Thúy giống như quỷ mị, vậy mà lặng yên không một tiếng động lấy đi điện thoại của ông ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện