Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ngươi đến nuôi sống ta 11


trước sau

Tầng hầm chỉ có hai cửa thông gió rộng hai mươi centimet vuông, quanh năm âm u ẩm ướt, bởi vì những đứa trẻ ở lại đây cơ bản đều không quá lâu sẽ bị đưa đi.

Bọn họ chỉ có thể đến một chỗ -- Cái Bang.

Có phải nhớ tới Hồng Thất Công hay không?

Cái Bang hành hiệp trượng nghĩa kia chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết của Kim đại hiệp.

Những đứa trẻ vốn có hình dạng bình thường này sẽ bị chế tạo thành đủ loại trẻ em tàn tật, làm thành các loại hình thù kỳ quái, mỗi đứa bé đều đói đến xanh xao vàng vọt, sau đó sẽ được đưa đến chỗ có dòng người tương đối lớn ăn xin.

Đây cũng là nguyên nhân Vương gia kiên trì không cho những đứa trẻ dưới tầng hầm ăn cơm no.

Mặt mũi hồng hào, ai sẽ đồng tình ngươi cho ngươi ăn?

Tóm lại nhìn càng thê thảm lòng trắc ẩn của mọi người lại càng lớn.

Ngươi cảm thấy bố thí tiền cho những tiểu ăn mày kia là một loại tình thương sao? Thật sự trợ giúp cho bọn họ rồi?

Sai, một số thời điểm, thật ra là đang biến tướng duy trì kẻ sau màn khống chế những đứa trẻ ăn mày kia mà thôi.

Cho nên hai ngày nay Lâm Tịch vẫn luôn dần dần gia tăng thức ăn cho bọn nhỏ, cô không dám lập tức để bọn họ ăn no, như vậy sẽ tổn thương bao tử những đứa trẻ đáng thương này.

Lâm Tịch lặng lẽ tìm hiểu, trong đó có bốn đứa bé đều nhớ nhà cùng với cha mẹ của mình, thậm chí còn có hai đứa bé biết số điện thoại của cha hoặc là mẹ.

Lâm Tịch lặng lẽ ghi chép những thông tin này vào bên trong điện thoại di động.

Vương Kim Sơn rất bất mãn đối với việc Lâm Tịch đưa thức ăn xuống tầng hầm, sợ những đứa bé này lên cân Võ Xứng Đà không chịu thu.

Võ Xứng Đà là một khách hàng lớn của Vương Kim Sơn, gần một phần ba tiểu ăn mày trên đầu đường tại thành phố này đều là thuộc hạ của ông ta.

Người này lòng dạ độc ác, vô cùng am hiểu đổi mới cách chế tạo các loại trẻ em tàn tật, tên khốn này lòng dạ sắt đá, cho nên người ta đều âm thầm gọi ông ta là Võ Xứng Đà, cũng biết người này lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn ngoan độc cỡ nào.

Những người còn lại trong Vương gia đối với chuyện này cũng có rất nhiều oán niệm, cảm tình không phải ngươi làm. Hiện tại Vu Tinh Tinh chính là một lính cấp dưỡng toàn thời gian, mỗi ngày bôn ba trong việc đưa đón con trai và mua thức ăn nấu cơm, loay hoay chổng vó.

Qua hai ngày, Lâm Tịch cuối cùng trả di động cho Vương Kim Sơn.

Không có cách, mỗi lần điện thoại đến cô đều nghe máy, mặc kệ có nói hay không, đối phương đều sẽ cúp điện thoại rất nhanh, cũng không nói cái gì.

Quả nhiên là chó có chó đạo, mèo có mèo đường.

Điện thoại này ở trong tay của cô cũng chỉ có thể làm đồng hồ.

Trả lại điện thoại cũng có chỗ tốt, ít nhất cho Vương Kim Sơn hi vọng rất lớn, cảm thấy lại dỗ dành cũng có thể lấy lại sổ sách.

Tóm lại, hiện tại Nữ Vương Đại Nhân đang trải qua cuộc sống cơm đến há miệng áo đến thì đưa tay tại Vương gia, chơi cực kỳ vui vẻ.

Ngoại trừ Vương Vân biến thành tỳ nữ, người khác cũng bắt đầu dần dần thích ứng chuyện trong nhà có thêm một vị tổ tông.

Người khác ăn cái gì, Lâm Tịch mặc kệ, nhưng thứ nhất, bọn nhỏ nhất định phải ăn no, thứ hai, mỗi ngày Lâm Tịch ăn cái gì đều phải tính tiền cho cô.

Sau khi sống yên ổn gần một tháng, Lâm Tịch biết, Vương Kim Sơn từng đưa hàng cho Võ Xứng Đà một lần, nhưng đều không bán được một đứa bé nào, không có cách, khí sắc quá tốt rồi, Võ Xứng Đà nói trở về làm gầy một chút lại đưa tới.

Vương Kim Sơn cũng từ chối hai nhóm hàng, bởi vì không nuôi nổi.

Làm ra bao nhiêu hàng, đều dưỡng như vậy, ông ta bán cho ai, trừ khi là loại không con cần nhận con nuôi, nhưng bình thường dạng này lượng nhu cầu không phải rất lớn, một năm cũng bán không ra mấy đứa.

Bón nhóc choai choai, ăn chết lão tử.

Sáu đứa bé này, mỗi ngày uống cháo bột bắp đều là một khoản không nhỏ, huống chi bây giờ chay mặn phối hợp, một ngày ba bữa đấy.

Liêu Hà giống như cái máy lặp lại, mỗi ngày không ngừng lải nhải mấy câu kia.

Vương Kim Sơn nổi không ít mụn nước ngoài miệng.

Cảm thấy tiếp tục như thế không phải biện pháp tốt, hàng ngày vị Nữ Vương Đại Nhân này là ba người no bụng một người ngược lại, bây giờ lại bắt đầu mua sắm các loại sách giáo khoa tiểu học với số lượng lớn, nói phải cố gắng học tập.

Cả nhà cộng thêm sáu oắt con dưới tầng hầm, trọn vẹn mười ba miệng ăn, người ăn ngựa nhai, chỉ ra không vào, Vương Kim Sơn ông ta tên là Kim Sơn, nhưng nếu cứ ăn như vậy, Kim Sơn cũng không còn.

Hơn nữa việc học đại học của con gái cũng đã lửa sém lông mày, chỗ nào cũng
cần tiền.

Vương Kim Sơn cắn răng một cái, lặng lẽ gọi điện thoại.

Buổi tối hôm đó Vương Vân đối với Lâm Tịch rất ân cần, mở miệng một tiếng Nữ Vương Đại Nhân cực kỳ thân thiết.

Lâm Tịch nhếch miệng, vô sự hiến ân cần, không phải gian trá tức là trộm cắp.

Đã hơn chín giờ, bây giờ Lâm Tịch đã học bài đến năm thứ tư, phát hiện bây giờ bài tập của học sinh tiểu học, đã khác hẳn lúc mình đi học, bài học năm thứ tư cũng khó hơn so với lúc cô còn học sơ trung.

Những tiểu Công chúa tiểu Vương tử này cũng rất khổ bức.

Duỗi lưng một cái, Lâm Tịch theo thường lệ nói: "Tiểu Vân, mang cho tôi ly nước."

Vương Vân đồng ý một tiếng, chỉ chốc lát đưa cho Lâm Tịch một ly nước ấm.

Qua nửa giờ, Vương Vân lặng lẽ gọi Lâm Tịch: "Nữ Vương Đại Nhân? Nữ Vương Đại Nhân?"

Gọi mấy tiếng cũng không thấy đáp lại, giờ phút này trên khuôn mặt vốn thanh tú của Vương Vân đều là vẻ oán độc.

"Nữ Vương? Hôm nay sẽ để mày làm một Nữ Vương!"

Cô ta tìm kiếm trên người Lâm Tịch cùng với giường chiếu một hồi lâu, lại không thu được gì.

Vương Vân lộ vẻ mặt thất vọng, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Một lát sau, Vương Kim Sơn và Vương Kiến cùng với Liêu Hà đều vào trong phòng, chen lấn khiến cho Vương Vân không có chỗ đặt chân.

Hai hàng lông mày Vương Kim Sơn nhíu chặt: "Sổ sách có thể giấu ở đâu? Chẳng lẽ nó giấu ở chỗ khác rồi?"

"Cha, cha cũng đừng nghĩ chuyện này nữa, chẳng phải đã nói với Hoàng Triều Chi Dạ rồi sao? Sau khi đưa qua lập tức cho uống thuốc câm. Đến lúc đó ở đâu cũng không sao cả. Cha cũng không nên không có việc gì đi làm sổ sách gì đó, nếu không phải có sổ sách này, tội gì khiến cho nhà chúng ta có một tổ tông đến chứ?"

Anh ta hung dữ đưa chân muốn đá Lâm Tịch, Vương Kim Sơn vội vàng ngăn lại: "Đừng đá, đá xanh tím làm sao xử lý?"

"Còn rất thương hương tiếc ngọc đâu!" Liêu Hà bĩu môi, bà ta biết bây giờ Tiểu Thúy bị mê choáng, Liêu Hà đều không yên lòng với hai người này, cho nên mới đi theo nhìn một cái.

Vương Kim Sơn trừng bà mập trong nhà một chút, bà nương hổ báo này, đến lúc nào rồi còn nghĩ những chuyện loạn thất bát tao kia?

Hiện giờ ông ta chỉ muốn mau chóng đem tổ tông này đi.

Hai cha con lấy ra bao tải chuẩn bị sẵn, đem Nữ Vương Đại Nhân mềm nhũn không hề hay biết gì nhét vào trong túi, buộc chặt miệng túi.

Trái tim Vương Kiến mới xem như để xuống: "Con đi lái xe."

Vương gia có một chiếc xe tải chuyên dùng để đưa hàng, lái xe vẫn là Vương Kiến, mặc dù Vương Kim Sơn biết lái, nhưng không có bằng lái xe.

Gần đây, thành phố thường kiểm tra việc say rượu lái xe vào ban đêm, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhất định phải đem Tiểu Thúy bỏ vào trong túi.

Đã liên hệ với Hoàng Triều bên kia rồi, bọn họ trực tiếp lái xe đến cửa sau bên kia, giả bộ như đưa đồ ăn, bên kia cũng chuẩn bị tiền xong.

Nghĩ đến giá tiền, Vương Kim Sơn liền có chút phiền muộn, ông ta quá sốt ruột đưa tiễn vị ôn thần này, chỉ cần bốn vạn.

Ông ta hung tợn nghĩ đến, Tiểu Thúy này khoa chân múa tay đối phó bọn họ hai lần vẫn được, nhưng bảo vệ, vệ sĩ trong Hoàng Triều đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thậm chí còn có xuất thân lính đặc chủng, nhóc con, đến đó nếu mày còn dám không thành thật, sẽ có khổ đợi mày ăn!

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng kêu khóc truyền đến từ tầng hầm phía dưới, dường như còn có người hô hào cái gì "Chết," trong lòng Vương Kim Sơn căng thẳng, càng sốt ruột lo sợ xảy ra vấn đề, hẳn là có người chết trong đám oắt con phía dưới?

Mau chóng cùng Liêu Hà vội vã chạy ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện