Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nương nương thiên thiên tuế 11


trước sau

Lãnh gia cho rằng trốn đi không tiếp chiêu là được rồi? Ngây thơ.

Hắn ta chính là muốn làm cho Trình gia xem, Lãnh Mục và Hoàng đế mưu đồ bí mật nửa ngày tại ngự thư phòng.

Về phần bọn hắn nói cái gì không quan hệ, người khác sẽ nghĩ như thế nào mới có quan hệ.

Núi không đến chỗ ta, ta dứt khoát đến chỗ núi được rồi.

Ngày hôm sau tại đại triều hội, càng thêm phong ba quỷ quyệt.

Các ngôn quan tiếp tục tham tấu Trình Đạo Lâm, thế mà còn có người bắt đầu tham tấu Lãnh Mục.

Tại triều đình, Lãnh Mục xưa nay đều là tên lỗ mãng không có tâm cơ, vừa thấy chiến hỏa thế mà đốt tới trên người ông ấy, lập tức nổi trận lôi đình, nói thẳng đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nguyện ý từ quan không làm, giải ngũ về quê.

Cứ như vậy Trình Đạo Lâm mặc dù có chút vượt ngoài ý muốn, nhưng thực sự âm thầm mừng rỡ, làm quan cũng như bơi thuyền ngược nước, không tiến sẽ lùi.

Ông ta đúng là cao hứng, nhưng khuôn mặt Sở Dịch lại âm trầm như sắp chảy ra nước.

Những ngày tiếp theo, Lãnh Mục dứt khoát cáo ốm thôi triều. Có bản lĩnh ngươi tham gia đi, bãi quan lão tử cũng không sao cả.

Nếu lại cho Sở Dịch bố trí thêm hai năm, hắn ta ước gì Lãnh Mục bãi quan thuận lợi thu hồi binh quyền trong tay ông ấy.

Vấn đề là hiện tại nếu Lãnh Mục phun ra khối thịt này, hắn ta nhiều nhất có thể húp chút nước, tất cả chỗ tốt đều bị Tần quốc công vớt đi, đến lúc đó không có người chế ước Trình Đạo Lâm, có khả năng ngay cả Hoàng đế bù nhìn hắn ta cũng không làm được. Non sông tốt đẹp này của Sở gia sẽ phải chắp tay tặng cho Trình gia.

Gừng càng già càng cay, Sở Dịch không nghĩ tới cuối cùng lại đào cái hố cho chính mình.

Sầu đến mức sắp trẻ đầu bạc tóc, Sở Dịch đột nhiên nhớ tới giống như đã lâu rồi không có đi thăm Ngưng Quý nhân.

Thế là tại một ngày này Ngưng Quý nhân thương thế đã khỏi hẳn cuối cùng cũng chờ được Hoàng đế bệ hạ.

Một đêm xuân, theo như nhu cầu.

Hoàng đế chiếm được diệu chiêu, An Ngưng Tuyết bạch bạch được long khí.

Chuyện trước triều chính là chong chóng đo chiều gió trong hậu cung, Trình gia phách lối và Lãnh gia né tránh, thể hiện tại hậu cung chính là sắc màu rực rỡ bên trong Phúc Hi cung và Dục Tú trong cung có thể giăng lưới bắt chim trước cửa.

Người đều là hiện thực, ai sẽ uổng phí hết khí lực đi nịnh bợ một người không có tác dụng chứ?

Chẳng qua vắng vẻ như vậy rõ ràng là điều Lâm Tịch cầu còn không được, bây giờ chính là thời điểm nàng đang liều mạng bố cục.

Trước triều đã lộn xộn, trong hậu cung cũng là mưa gió sắp đến.

"Nương nương, đã tra được, bây giờ đứa bé kia và mẫu thân Trương Tài nhân của hắn cùng nhau sống bên trong Thanh Tâm điện tại Dịch Đình cung, chỉ có hai cung nhân hầu hạ. Hoàng Thượng chẳng quan tâm đến mẫu tử bọn họ, Trương Tài nhân lại điên điên khùng khùng, hai cung nhân tự nhiên không tận tâm, đứa bé kia cũng là bữa đói bữa no." Thải Vi báo cáo tin tức nàng ta nhận được cho Lâm Tịch.

Hai hàng lông mày của Lâm Tịch nhíu chặt, lâm vào suy tư.

Thế nhân tham lam, muốn tìm kiếm song toàn, nhưng thế gian này khó có kế sách gì song toàn.

Nhân sinh trăm năm, kỳ thật nói trắng ra là, chẳng qua là dạy người làm sao để lấy hay bỏ.

Nàng thật sự không thích cung đấu trạch đấu, cản trở quá nhiều, quy định cứng nhắc, động một tí liên lụy đến mấy trăm tính mạng, còn không nhẹ nhõm tự tại bằng vị diện khác. Một người ăn no cả nhà không đói bụng, muốn làm sao giày vò liền giày vò như thế, không cần cố kỵ quá nhiều.

Lâm Tịch vốn dĩ tính toán thả ra tin tức về đứa bé này cho Trình gia biết.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại trình độ si mê của Trình Uyển Thu đối với Sở Dịch, nếu như nàng ta biết được người trong lòng của mình đã có một nhi tử lớn sáu tuổi, chờ đợi đứa bé kia chính là kết cục càng bi thảm hơn.

Mặc dù biết rõ làm như vậy nhiệm vụ của mình sẽ hoàn thành nhanh hơn tốt hơn, nhưng mà..

Vừa nghĩ tới bộ dáng nho nhỏ, vốn là Hoàng tử, thiên chi kiêu tử, hẳn là hưởng thụ người khác chúng tinh phủng nguyệt, nô tỳ thành đàn, thuở nhỏ cẩm y ngọc thực, kết quả bởi vì tư tâm của lão cha Hoàng đế, đứa trẻ này sống còn không bằng những đứa trẻ nhà bình thường.

Cho dù sau này An Ngưng Tuyết không chịu sinh con dưỡng cái, đem hắn nuôi dưỡng như Trưởng tử lại như thế nào?

Hút đi khí vận trong hoàng cung này, cướp đoạt chân long chi khí của Sở gia, lại càn quét toàn bộ đồ vật ẩn chứa năng lượng trong hoàng cung, lưu cho đứa bé này, cũng là một cái thùng rỗng thủng trăm ngàn lỗ mà thôi.

Không có hiền thần phụ tá, không có nhà ngoại lừng lẫy duy trì, có chẳng qua là đám triều thần lòng mang ý đồ xấu, nghĩ cũng biết một khi lão Hoàng đế treo, hệ thống mang theo An Ngưng Tuyết trốn đi thật xa, kết cục tốt nhất của đứa bé này là tiếp tục làm con rối còn
tệ hơn Sở Dịch, uất ức sống hết một đời.

Lâm Tịch cảm thấy khả năng thiếu niên Hoàng đế chết yểu một cách khó hiểu còn cao hơn là nhường ngôi.

Khống chế phía sau màn nào có thoải mái bằng tự mình làm Hoàng đế?

Lâm Tịch biết nàng đang tự tìm phiền phức, nhưng nàng không thể bởi vì nhiệm vụ của mình liền hy sinh một tiểu sinh mệnh vô tội.

Tất nhiên, nếu như quả thật tránh cũng không thể tránh, như vậy nàng chọn hi sinh người khác cũng phải thành toàn mình, dù sao, người đều là ích kỷ, nàng chỉ là một người chấp hành bình thường của Diệu Huyền xã khu, cũng không phải là thánh nhân.

Biết khuê nữ sống trong cung cũng không phải tốt như vậy, Lãnh gia phái hai cung nữ mới là Thải Liên, Thải Thấm, thân thủ so với Thải Vi còn cao hơn rất nhiều.

Lâm Tịch phái Thải Liên trở về báo tin, về phần Thải Thấm phụ trách lặng lẽ bảo hộ một đôi mẫu tử trong Thanh Tâm điện kia.

Bởi vì nàng đi vào, hiện tại tam phương tranh đấu càng nhiều hơn cũng càng thêm hung hiểm, chuyện nàng có thể tra được, Trình gia cũng có thể.

Trên triều đình Sở Dịch ủng hộ hai người cha vợ của mình, những chuyện kia của Tần quốc công chuyện lớn hóa nhỏ, chỉ xử lý mấy người thật sự không có cách nào nói nổi bị kéo ra thế tội.

Mà những chuyện của Lãnh Mục thì đơn thuần là giả dối không có thật, vì an ủi tâm linh nho nhỏ bị tổn thương của Lãnh gia, đem mấy vị trí vốn lệ thuộc vào đảng phái Tần quốc công chuyển ra, hầu hết cho Lãnh Mục tiến cử người, Hoàng đế cũng thừa cơ sắp xếp người của mình.

Nhìn thấy trên danh sách tiến cử của Lãnh Mục, gần như đều là người An gia, Hoàng đế cũng tương đối hài lòng với kết quả này, trong lòng của hắn ta, người An gia dễ khống chế hơn nhiều so với hai nhà Trình, Lãnh.

Một trận đánh cờ thanh thế thật lớn cứ kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy.

Kết cục đương nhiên là các phương đều tương đối hài lòng.

Tần quốc công thí tốt giữ xe, mặc dù tổn thất mấy con tôm nhỏ, nhưng đối với Trình Đạo Lâm tới nói, hy sinh mấy người vốn chính là con rơi có thể tùy thời dứt bỏ, căn bản không ảnh hưởng đến đại cục của Trình gia.

Lãnh gia tiến cử An gia có quan hệ thông gia, nhất là An Học Văn trực tiếp thăng làm Tế Tửu Quốc Tử giám, từ chức quan ngũ phẩm nhàn tản nhảy lên thành quan to tam phẩm, đối với An gia sứt đầu mẻ trán đoạn thời gian trước tới nói, tuyệt đối là vui như lên trời.

Kỳ thật lần chiến dịch này, vui vẻ nhất phải kể tới Hoàng đế Sở Dịch.

Hắn ta thực sự không nghĩ tới Lãnh gia thế mà có thể đi một bước cờ dở làm áo cưới cho người khác như vậy.

An gia, thật ra là người của hắn ta!

Một lần tăng lên mấy người tâm phúc tại triều đình, Sở Dịch cảm thấy lực lượng trong tay mình đang tăng cường từng chút một, trong lúc nhất thời đắc chí vừa lòng.

Hiện tại hắn ta cảm thấy càng ngày càng không thể rời khỏi An Ngưng Tuyết, nữ tử lan tâm huệ chất* lại không màng danh lợi này.

*người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.

Lần này nếu như không phải nàng ra chủ ý cho mình, hắn ta thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

An Ngưng Tuyết luôn phiêu dật xuất trần như vậy, y phục của nàng đều là kiểu áo bào rộng kết hợp tay áo rộng, váy áo màu trắng, kiểu tóc cũng từ phức tạp hóa thành đơn giản đến cực điểm, có đôi khi chỉ cắm trâm bạc, có đôi khi thậm chí đi chân trần, nhìn giống như danh sĩ Ngụy Tấn, không bị trói buộc lại ẩn giấu thanh tú bên trong, những dong chi tục phấn trong hậu cung thực sự không có người nào có thể so sánh với nàng.

Sở Dịch quyết định coi như lại muốn điệu thấp bảo vệ nữ nhân mình yêu mến, cũng phải cho nàng thăng lên một vị phân.

Dù sao, bây giờ phụ thân An Ngưng Tuyết đã coi như là quan to tam phẩm, phong thành Ngưng Tần cũng không quá phận đúng không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện