Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nhiệm vụ thế giới: Mang ngươi đi hô hấp 5


trước sau

Không hoàn thành nhiệm vụ anh ta cũng sẽ bị xã khu trừng phạt.

Đúng vậy, hiện tại Lâm Tịch cũng cảm thấy vị lãnh đạo này có chút kì quái.

Anh ta đã từng nhắc thoáng qua một lần, nói là phát hiện tử khí tụ lại, cũng không có giải thích quá nhiều.

Nhưng trông anh ta đưa đồ vật cho Lâm Tịch như thế, rõ ràng là đã biết gì đó, làm một lãnh đạo có cái nhìn đại cục, làm sao có thể tùy ý đặt các đồng đội do mình dẫn dắt vào trong nguy hiểm nhưng lại ngậm miệng không nói?

Hai hàng lông mày A Lê nhíu chặt: "Đoán không ra. Chẳng qua chắc chắn anh ta không có ác ý đối với cô, cái dây chuyền kia nhất định phải mang theo bên người, không nhìn thấy con dơi đều không tập kích cô sao?"

Bởi vì nguyên bản ở trong trấn Roger, ba tổ nhân mã mỗi người tự chiến, chia ra làm ba, hai người đành phải mở hồ sơ.

Loli A Lê tiếp tục sa đọa thối nát, Lâm Tịch thì khổ thân hơn ngẫu nhiên đi dạo khắp nơi, hoặc ngồi chờ tại cửa quán bar.

Coi như lãnh đạo cho kinh phí, dù sao cũng phải dùng tiết kiệm đúng không, bây giờ hai người đều là giai cấp vô sản.

Khách sạn gần đây có một quán bar không lớn không nhỏ, nhìn xem thời gian không chênh lệch lắm, thiếu nữ xinh đẹp A Lê lần nữa lóng lánh lên sàn.

Mà tên béo da đen Lâm Tịch thì tìm một góc không khiến người chú ý lẳng lặng quan sát.

Lâm Tịch cảm thấy cuộc sống của cô càng ngày càng sa sút, tốt xấu trước kia còn ở trong phòng, có thể đi theo kiếm một ngụm rượu giá rẻ mà uống, bây giờ chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường ăn gió uống sương.

Không được, nhất định phải giảm béo, lão tử phải làm người bên trong kia!

Lại nói, cô đột nhiên nghĩ đến tư thế hời hợt cong ngón tay búng ra của A Lê, con hàng này vậy mà mạnh mẽ như thế? Còn cần mình bảo vệ sao?

Đang lúc Lâm Tịch tin ngựa từ cương*, suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một cô gái truyền đến từ cách đó không xa.

*tin vào con ngựa bằng dây cương, đây là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đi lang không có mục đích trên một con ngựa, phép tương tự chỉ đi vòng quanh. Nó cũng là một ẩn dụ của việc không có chính kiến và dễ thay đổi bởi các lực lượng bên ngoài.

Có biến!

Lâm Tịch không kịp thông báo A Lê, lắc lắc thân hình đầy mỡ chạy như điên tới nơi phát ra tiếng kêu.

Chạy ra ngoài rất xa, mơ hồ nghe được có người nói sau lưng: "Đậu má! Thịt mỡ nhà ai mẹ nó thành tinh rồi!"

Đã có được một đầu thông mạch, thật ra hiện tại thể trọng của Lâm Tịch đã hạ xuống một chút, hơn nữa tỉ lệ phần trăm mỡ đã hạ xuống trên phạm vi lớn. Bởi vậy cả người cô đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc vừa tiến vào thế giới nhiệm vụ.

Trong một hẻm nhỏ, Lâm Tịch phát hiện cô gái đang sợ hãi la hét kia, giờ phút này cô ta đang dùng túi xách không ngừng đập mấy con dơi xung quanh.

Dơi hút máu!

Tròng mắt Lâm Tịch hơi co rụt lại, vật này thường xuyên xuất hiện, thật sự không phải là dấu hiệu tốt lành gì!

Lâm Tịch tâm niệm vừa động, lấy ra << Mũi nhọn >> từ trong không gian, giết hai con liên tiếp, trong miệng con dơi kia phát ra tiếng kêu "Chi chi" thảm thiết, rất giống tiếng chuột kêu.

Không biết có phải do chết mất hai đồng bạn hay là bởi vì Lâm Tịch đeo dây chuyền Morrison đưa hay không, dơi hút máu không cam lòng xoay quanh hai vòng sau đó bay mất.

Trên mặt, tay còn có một vài chỗ khác của thiếu nữ kia đã bị răng nanh sắc nhọn của con dơi cắn ra không ít vết thương, Lâm Tịch hỏi cô ta có biết bệnh viện nào ở gần đây hay không, cô ta cần tranh thủ tiêm vắc xin chó dại đồng thời xử lý vết thương.

Cô gái tên là Kitty, ở trong phòng điều trị vừa xử lí vết thương vừa lầm bầm nói mình thực sự quá xui xẻo, đây đã là lần thứ hai cô ta bị loại vật này tấn công lúc đi ra ngoài vào ban đêm, hi vọng trên mặt sẽ không lưu lại vết sẹo.

Cô ta là một người lạc quan, nói với Lâm Tịch, cách lần trước bị cắn bị thương chỉ khoảng hai tháng, cho nên vắc xin ngược lại có thể tiết kiệm.

Lâm Tịch liền hỏi vị y tá xử lý vết thương kia: "Loại trường hợp bị dơi làm bị thương này có rất nhiều người sao?"

Y tá có chút lo lắng đáp: "Có xu thế tăng lên, không biết vì sao, hơn hai tháng gần đây, trên thị trấn đột nhiên xuất hiện dơi hút máu, buổi tối cũng không dám tuỳ tiện ra ngoài cửa, coi như muốn ra cửa cũng nhất định phải có người đi cùng mới dám."

"Vậy bình thường con dơi sẽ tập kích những loại người như thế nào?" Lâm Tịch lại hỏi.

Y tá đáp lại: "Loại người gì cũng có, chẳng qua hầu như đều là tương đối trẻ tuổi,
có lẽ bởi vì có liên quan tới chuyện người lớn tuổi không thích ra ngoài vào buổi tối đi."

Xử lý vết thương xong, biết nhà Kitty ở gần đây, Lâm Tịch dứt khoát đưa cô ta trở về, đồng thời dặn dò cô ta tốt nhất không nên đi ra ngoài vào buổi tối, nếu trong thời gian ngắn bị tập kích liên tục hai lần, rất có thể máu của cô ta tương đối hợp khẩu vị những con dơi này.

Kitty nghe Lâm Tịch nói xong, khuôn mặt vốn khó coi lập tức biến sắc đến mức càng thêm tái nhợt, liên tục gật đầu nói đã biết, cũng mời cô đi vào ngồi một lát.

Lâm Tịch khéo léo từ chối lời mời của cô ta, trở lại quán bar trông thấy dấu vết A Lê vẽ trong góc tại cửa ra vào không có bị lau đi, biết cô ấy còn ở bên trong, liền đi dạo một chút tại khu vực gần đó.

Trên bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng sẽ có âm thanh xé gió mà qua, hẳn là con dơi bay qua lưu lại.

Trong lòng Lâm Tịch có chút nặng nề, chẳng lẽ những thiếu nữ mất tích kia là bị đám dơi này hút máu?

Cũng không đúng, rõ ràng y tá kia đã nói, tất cả mọi người đều bị tập kích, vậy tại sao hết lần này tới lần khác mất tích đều là thiếu nữ? Hơn nữa nhìn quy mô của đám dơi trong buổi tối hôm nay, chỉ có thể khiến người bị thương, nếu nói bọn chúng sẽ khiến thiếu nữ liên tục mất tích, cũng có chút gượng ép.

Mặc kệ như thế nào, thời gian những con dơi này xuất hiện và thời gian xuất hiện người mất tích đều trùng khớp với nhau, Lâm Tịch cảm thấy trong đó chắc chắn có liên quan.

A Lê lăn lộn cơm nước no nê, rồi mới trở về khách sạn.

Lâm Tịch kể lại chi tiết cho A Lê về chuyện phát hiện dơi hút máu một lần nữa, A Lê suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Tôi thấy mình cũng không cần phải tiếp tục ở bên trong hết ăn lại uống, không bằng hai chúng ta tìm theo đường dây dơi hút máu này thử xem."

Lâm Tịch cảm thấy rất có thể những con dơi này bị người nào đó thúc đẩy đến trấn Phượng Hoàng, mà A Lê càng thiên về hướng những con dơi này liên tiếp tiến hành công kích đối với nhân loại là có mục đích khác.

"Đừng tưởng rằng trí tuệ động vật nhất định thấp hơn nhân loại, rõ ràng có thể đến nông thôn gần đây, tùy tiện tìm dê bò lợn uống máu, đầu của những con dơi hút máu này cũng không có bị kẹp cửa, vì sao nhất định phải tập kích nhân loại với xác suất thành công sẽ không cao lắm? Hơn nữa vì sao nhất định phải tới một nơi đông người như trấn Phượng Hoàng? Chẳng lẽ cô làm chuyện xấu thích bị người khác vây xem sao?"

"A Lê, cô rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, cô khiến cho tôi có chút hỗn loạn."

A Lê khoanh tay trước ngực, bày ra phong phạm cao nhân, làm ra vẻ nói: "Con dơi sẽ nói cho chúng ta biết đáp án."

"Được rồi, coi như con dơi sẽ phối hợp cô, mời cô nói với tôi một chút, làm sao tìm được? Chẳng lẽ cô biết bay?" Lâm Tịch liếc nhìn A Lê.

"Có vài người vì sao dùng phân bì bì tôm làm mỹ phẩm dưỡng da, còn cần tôi biểu diễn lần nữa sao?" A Lê bĩu môi.

Còn dám nhắc tới những lịch sử đen kia, lão tử liều mạng với cô!

Hả?

Lâm Tịch đột nhiên có chút lĩnh ngộ: "Ý cô là, chờ đến lúc những con dơi kia lại xuất hiện, cô đem thần trí của mình.."

"Đúng vậy, trước đây khi cô làm nhiệm vụ, tôi vẫn còn tương đối yếu, phân ra một tia thần thức khiến bản thân mình cũng suy yếu, hiện tại vấn đề đã không còn quá lớn."

"Nhưng mà, cô nói xem nếu những con dơi hút máu này và nhóm người khiến các thiếu nữ mất tích là cùng một nhóm, vậy chúng nó thường xuyên tập kích nhân loại như vậy, không phải tương đương đánh cỏ động rắn sao?" Lâm Tịch hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện