Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Nhiệm vụ thế giới: Mang ngươi đi hô hấp 11


trước sau

Trông thấy Lâm Tịch giương mắt nhìn lại, lần đầu tiên Lysa cho Lâm Tịch một nụ cười không được tự nhiên lắm, sau đó nghiêng đầu đi không nhìn cô nữa.

Chảnh cái gì chứ!

Có tiền rất giỏi à!

Một ngày nào đó lão tử sẽ là một trong số những người giàu vô nhân tính trong toàn thể xã khu!

Morrison lần lượt hỏi thăm tình huống của mọi người, kết quả đã hơn nửa tháng, lại vẫn không có chút tiến triển nào.

Vẻ mặt lãnh đạo đại nhân đương nhiên vô cùng đặc sắc.

Mà Lâm Tịch vừa nhận được tin nhắn của Morrison gửi tới cũng kinh ngạc không thôi, Morrison thế mà không cho cô nhắc đến việc phát hiện của tổ cô với bất luận kẻ nào.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch làm nhiệm vụ thế giới, cảm giác thật sự không tốt lắm, mỗi người đều khó hiểu như vậy, mỗi người đều sâu không lường được, so với thảo luận về cấu tạo đại não của côn trùng cô càng thích đi làm nhiệm vụ ban thưởng.

Không gian nhất định phải có bảy loại nguyên tố cơ sở, bây giờ cô đã tìm được ba loại. A Lê đã từng nói với cô, có thể cân nhắc trồng một ít linh thực chịu rét vào trong đó.

Nông phu xã khu, cô thích!

Lâm Tịch quyết định sau khi trở về, chuyện đầu tiên chắc chắn sẽ đi làm nhiệm vụ ban thưởng tại vị diện tu tiên, linh thực, linh thực, linh thực!

Cô muốn trồng trọt kiếm tiền, cô muốn thoát bần trí phú chạy thẳng tới bậc trung!

"Nếu đã không thu hoạch được gì, vậy vẫn trở lại khu vực từng người phụ trách đi, dù sao kéo càng lâu ban thưởng càng thấp, thời hạn nhiệm vụ là ba năm, mọi người nhìn rồi làm đi." Giọng điệu Morrison không phải rất tốt.

Lúc Lâm Tịch đi ra nhà hàng, cột bạn tốt nhấp nháy, Morrison gửi tới một tin nhắn: "Ngoại trừ đồng đội của cô và tôi, không nên tin bất luận kẻ nào."

Trong một tháng kế tiếp, tiến độ nhiệm vụ vẫn như cũ là một đầm nước đọng không có chút tiến triển nào.

Tất nhiên, nơi này nói chính là nhiệm vụ không có tiến triển, mà << Phệ tâm độc cổ >> của Lâm Tịch lại luyện chế với khí thế hừng hực, có tư có vị.

A Lê ban ngày ngủ, buổi tối đi quán bar thông đồng với đàn ông bên ngoài, đã sắp lăn lộn thành gái hồng lâu* rồi.

*gái đẹp chuyên tiếp khách thuê.

Mà Lâm Tịch ban ngày giành giật từng giây tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, lúc xuất hiện đầu thông mạch thứ hai, tốc độ tu luyện của cô cũng dần dần chậm lại.

Buổi tối Lâm Tịch tiếp tục chạy tới vùng ngoại ô bắt côn trùng, công viên, đồng ruộng, rừng núi, tóm lại những nơi có khả năng xuất hiện độc trùng đều có dấu chân của cô.

Người bình thường chỉ có thể luyện chế chín cổ, lại nhiều tinh thần lực cũng không chịu đựng nổi, nhiều thi trùng như vậy một khi khống chế không tốt con nào sẽ bị phản phệ. Ở tình huống bình thường, người nhất tâm nhị dụng đều rất khó, mà tử chú sư có thể thông qua dưỡng hồn trùng bản mệnh cùng với rèn luyện tinh thần lực của mình trong thời gian dài đạt tới trình độ khống chế chín con cùng lúc, chẳng khác gì cùng lúc có được chín thuộc hạ.

Trong ghi chép của dã sử, giáo phái nào đó phát động nghĩa quân đã từng có bóng dáng << Phệ tâm độc cổ >> ở bên trong, do mấy tên đại chú sư trong đội ngũ phóng ra cổ trùng về phía quân đối địch, thủ lĩnh quân địch thường xuyên chết mất mấy người cùng lúc mà không hiểu vì sao, trực tiếp khiến chiến cuộc thay đổi.

Cũng bởi vì << Phệ tâm độc cổ >> thật sự đáng sợ, cho nên sau mỗi lần chiến đấu, kiểu gì cũng sẽ bị qua cầu rút ván, toàn bộ chém hết.

Với tinh thần lực trước mắt của Lâm Tịch, cô muốn thử luyện chín mươi chín cổ. Năm đó Xích Mặc A Vu dạy cho cô << Tử Chú Thuật >> đã từng nói cảnh giới cao nhất của << Phệ tâm độc cổ >> là chín nghìn chín trăm chín mươi chín cổ, Lâm Tịch cảm thấy chỉ có Medusa mới có thể làm được.

Mỗi lần tinh thần lực tăng lên với biên độ lớn, hầu như đều là sau khi cô tiêu hao tinh thần lực quá độ trong từng vị diện nhiệm vụ.

Lần này bởi vì có A Lê ở đây, Lâm Tịch muốn buông tay thử một lần, cứ việc có đôi khi A Lê đều có chút không đáng tin cậy, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, cho tới bây giờ A Lê cũng sẽ không để cô ăn thiệt thòi.

Nếu cô đã không có thủ đoạn gì có thể đối phó Huyết tộc, như vậy liền lấy số lượng giành thắng lợi đi, dù sao, lượng biến cũng có thể gây nên chất biến đúng không?

Khi đám thi trùng được luyện chế thành công hết con này tới con khác, tinh thần lực của Lâm Tịch cũng hao tổn càng lúc càng lớn, cô gần như đem toàn bộ nhiệt lưu sinh ra từ hai đầu thông mạch đều dùng để ôn dưỡng tinh thần lực của mình.

Ngày vẫn trôi qua như cũ, thi trùng của Lâm Tịch đang gia tăng với tốc độ càng ngày càng chậm chạp, mỗi ngày thừa nhận cơn đau đầu như muốn nứt ra, điều này khiến thể trọng của cô trực tiếp hạ xuống, bây giờ lấy thân cao một mét bảy mươi của cô nhưng thể trọng lại chưa tới một trăm hai mươi cân, người nào dám nói cô béo, cô dám đạp miệng người đó.

Không phải tất cả người béo đều có tiềm lực, Linda
gầy xuống vẫn không được tính là mỹ nữ gì đó, cũng may Lâm Tịch cũng không phải thực sự để ý điều này, cô chỉ cần có dáng người nhẹ như yến là được rồi, về phần xinh đẹp như hoa vẫn nên để cho người khác đi.

Cô sẽ không làm khó bản thân đi lấy lòng người khác, tất nhiên, ngoại trừ lấy lòng người ủy thác.

A Lê cũng đã xuất hiện khách hàng quen, chín mươi chín cổ của Lâm Tịch cũng dần dần chuẩn bị kết thúc, mỗi ngày trải qua cảnh sống không bằng chết, nhưng cô cảm thấy trong khoảng thời gian bình tĩnh như vậy vẫn ẩn chứa sát khí khiến cho người ta vô cùng lo sợ.

Các thiếu nữ vẫn thỉnh thoảng mất tích như thường, nhưng trấn Phượng Hoàng bên kia thật sự không có xuất hiện người mất tích.

Mà nhóm người chấp hành trung cấp vĩ đại ẩn núp tại trấn Roger và cảng Rensselaer vẫn như cũ một chút thu hoạch như cái rắm lớn cũng không có.

Thật sự một chút thu hoạch cũng không có sao? Chỉ có trời mới biết.

Lâm Tịch cảm thấy giống như mỗi người đều đang bận rộn, mà mỗi người cũng đều đang chờ, bao gồm cô và A Lê.

Nhưng rốt cuộc đang chờ cái gì, cô lại không nói ra được, chẳng qua là cảm giác được áp lực thật sâu và hít thở không thông, giống như đợi một trận mưa to như trút nước giữa ngày hè oi bức.

Ngày hôm đó, rốt cuộc để Lâm Tịch chờ được, nói ra có chút không quá phúc hậu, nguyên nhân đánh vỡ sự ngột ngạt này, là A Lê bị người ta bắt đi.

Lúc nhận được tin tức, Lâm Tịch vẫn đang bắt côn trùng tại vùng ngoại ô.

Qua một đoạn thời gian, hai người đã hiểu rõ giao thông tại trấn Roger, vừa nhận được lộ tuyến A Lê thông báo, Lâm Tịch lập tức giẫm lên xe ô tô mau chóng đuổi theo phương hướng cô ấy nói, tốc độ cực nhanh khiến rất nhiều người cho rằng lại mới xuất hiện phương tiện giao thông tiết kiệm năng lượng nào đó.

Lâm Tịch cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bảo bối << Phệ tâm độc cổ >> của cô cuối cùng có thể phát huy được tác dụng.

Đột nhiên nhớ tới, tình huống như vậy hẳn là nên thông báo cho lãnh đạo một chút, thế là Lâm Tịch gửi tin cho Morrison, sau khi thêm bạn tốt liên hệ liền dễ dàng hơn, một cái ý niệm trong đầu, tin tức liền truyền đi, tiết kiệm bao nhiêu tiền điện thoại.

Rất nhanh, Morrison liền hồi âm cho Lâm Tịch nói: "Cố gắng giả bộ như một người bình thường chật vật chạy trốn, nếu không thể thành công chạy trốn, mời tự cầu phúc."

Đậu má, ý tứ này chính là không được chống cự? Bây giờ Lâm Tịch vô cùng hối hận, đáng! Ai bảo ngươi nhiều chuyện!

Nhưng trong hồ lô lãnh đạo đại nhân muốn làm cái gì?

Lâm Tịch tranh thủ truyền đạt chỉ thị của Morrison cho A Lê, A Lê đáp lại một chữ rất đơn giản: Ma.

Lâm Tịch biết, lần này A Lê nói không phải là tiền.

Lâm Tịch bên này vừa lái xe dẫm lên biệt thự ở vùng ngoại ô kia, bên trong lập tức truyền đến tiếng ầm ĩ, sau một hồi, A Lê liền chật vật trốn thoát từ bên trong, trên người còn mang theo vết thương.

Mặc dù biết có thể đây là giả rất lớn, trái tim Lâm Tịch vẫn co rút từng đợt.

A Lê nhanh nhẹn leo ra từ cửa sắt, trực tiếp sải bước ngồi vào ghế sau: "Lái xe!"

Lão tài xế Lâm Tịch:.

Đằng sau, ba chiếc ô tô bay nhanh mà đến, nghĩ cũng biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép con mồi chạy thoát tiết lộ vị trí hang ổ của mình.

Lâm Tịch cảm giác trong lúc giẫm đạp chân ga, bàn chân của mình ma sát đến mức sắp bốc khói rồi, vận động quá nhanh khiến cô bắt đầu thở hổn hển.

Cô cuối cùng vẫn không thể vượt qua chiếc BMW kia, không phải chân ga bị cô đạp hỏng, mà là mẹ nó phía trước không có đường.

Đi tới phía trước là sườn đồi, trên ba chiếc xe đằng sau, có hơn mười người mặc áo khoác đen bước xuống, răng nanh tại khóe miệng đột nhiên nhô ra, trong mắt lóe lên vẻ khát máu, đây là muốn hạ sát thủ, cho nên đã không cần che giấu đặc thù của Huyết tộc.

Giờ khắc này Lâm Tịch mới phát hiện được, mệnh lệnh của Morrison thực sự là đồ phá hoại!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện