Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Vân hồ Ly hiếu kính


trước sau

Nhìn sắc mặt tái xanh của Lâm Tịch, A Lê chớp mắt to: "Thứ này có rất nhiều tên, nhưng theo tôi nhớ được, nó nên gọi là << Chớp gamma >>. Vô luận là truyền thuyết << Ánh sáng diệt thế >> của Huyết tộc hay là << Thánh quang Sí Dương >> giáo hội nói tới, đều là cách nói của người trong vị diện này mà thôi."

"<< Chớp gamma >>?" Lâm Tịch không khỏi giật mình một cái, cái tên này cô cũng không lạ lẫm, vào lúc cô miễn cưỡng tính là một người say mê công việc thiên văn, mỗi ngày chìm đắm trong những thứ hình thái khác nhau kia, tinh vân, tinh hệ khí thế bàng bạc, ám vật chất, động trùng, các loại thiên thể, Lâm Tịch từng nghe uy danh hiển hách của << Chớp gamma >>.

Trên lý luận nói nó hình thành từ một loại bùng nổ năng lượng sau khi những ngôi sao khổng lồ hoặc là một ít tinh hệ tử vong và nhanh chóng đổ sụp tạo thành lỗ đen, cô chỉ có thể lý giải như vậy.

Bị << Chớp gamma >> quét trúng đừng nói là địa cầu cô sinh hoạt, đoán chừng muốn hủy diệt hệ mặt trời cũng là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

Bởi vì cho dù là << Chớp tia gamma >> bình thường nhất bộc phát ra uy lực, cũng tương đương với tổng năng lượng được giải phóng bởi mấy trăm mặt trời hơn trong một trăm triệu năm, cho nên nói đồ chơi này kinh khủng cũng có thể thấy được chút ít.

Như vậy đặt trong đầu cô, là tôn đại Phật này?

Một khi thứ này xao động, với đức hạnh trước mắt này của cô, khẳng định trực tiếp bị hóa khí, một sợi lông cũng sẽ không lưu lại!

Bây giờ thứ này tồn tại ở bên trong thức hải cô, tránh vào không gian cũng không có tác dụng. Lại nói, cho dù có tác dụng, tốc độ của cô có thể nhanh hơn << Chớp gamma >> sao?

Một bài << Lạnh lẽo >> gửi cho chính mình.

Nếu có một ngày ta đột nhiên biến mất, xin hãy nói cho thế giới này, ta đã từng tới..

A Lê phát hiện Lâm Tịch đột nhiên không nhúc nhích, bắt đầu đóng vai Ninja rùa, hỏi: "Này, cô sao thế?"

Bây giờ trong đầu Lâm Tịch chỉ có ba chữ viết hoa in đậm: Chớp Gamma!

Khẽ đảo mắt, Lâm Tịch dùng giọng điệu dịu dàng chậm rãi chưa từng có mà nói: "Tôi không sao."

Nhưng A Lê trông thế nào đều thấy dáng vẻ Lâm Tịch cực kỳ có vấn đề: "Không có việc gì vì sao không nhúc nhích?"

Nếu như không phải vẫn còn hô hấp, A Lê đều cho rằng đối diện là một cỗ thi thể.

Lâm Tịch tiếp tục dịu dàng nói: "Tôi đây không phải sợ bị gamma phá tan sao."

A Lê ôm bụng cười to, suýt chút nữa rơi xuống từ trên đài sen ngũ sắc: "Không cần giống như giẫm trên băng mỏng thế này, đây chỉ là hàng nhái mà thôi. Nếu thật sự có uy lực lớn như vậy, cô cho rằng Huyết Hoàng sẽ còn ở đó? Toàn bộ Diệu Huyền đều sẽ tan thành mây khói. Chẳng qua cho dù là hàng nhái, uy lực cũng rất lớn."

Lâm Tịch nghe xong, lập tức thở dài một hơi, cả người tê liệt ngồi phịch ở trên ghế sofa.

Emma, hù chết lão tử, còn tưởng rằng sẽ bị nổ tung bất cứ lúc nào rồi chứ.

"Cha tôi đã nói với tôi, vật này do một cao thủ siêu cấp trâu bò không biết dùng một viên hay là mấy viên tinh hồn ngôi sao luyện chế, bởi vậy uy lực vô cùng to lớn, tôi nói cô đừng hành động thiếu suy nghĩ là bởi vì nó thật sự là đồ vật có thể diệt thế, cũng là bảo bối sẽ có vô số người ngấp nghé, cho nên cô tận lực không được để bất kỳ người nào biết về sự tồn tại của nó. Coi như tinh thần lực của cô khôi phục, cũng tận lực không nên dùng vật này."

A Lê vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Tịch một mảnh trắng bệch: "Xong đời, bên trong thủy tinh ghi lại của sư phụ chắc chắn có một màn này, hiện tại thủy tinh kia bị Ngũ thúc bọn họ cầm đi, chắc chắn bọn họ sẽ biết, xong xong.."

"Cô không cần sợ hãi, trong nháy mắt kia hẳn là chỉ có mình cô có cảm giác. Tất cả mọi người bao gồm Khúc Cửu Tiêu đều không có bất kỳ dị thường gì, chỉ cần cô không lấy ra khoe khoang, sẽ không có người biết đến." A Lê an ủi cô.

Lâm Tịch khẽ gật đầu, hỏi: "Vậy tôi sử dụng nó như thế nào?"

"Nếu nó đã tồn tại ở trong thức hải cô, như vậy hẳn là cần dùng tinh thần lực ôn dưỡng tế luyện, chỉ có cô mới có thể tự mình tìm hiểu từng chút một, giống như pháp bảo bản mệnh của tu sĩ cần đặt trong đan điền ôn dưỡng từng chút một, dần dần gia tăng độ phù hợp với pháp bảo."

"Chẳng qua mức độ quý hiếm của nó tuyệt
đối vượt qua những loại pháp bảo kia, bình thường chúng ta đều gọi nó hồn bảo. Hồn bảo vô hình, cho nên một khi tế luyện thành công, nó sẽ ở trong thức hải của cô biến mất không thấy gì nữa. Bởi vậy cũng không cần mang theo, nó sẽ vĩnh viễn đều thuộc về cô, trừ khi cô cam tâm tình nguyện chuyển nó cho người khác."

Lâm Tịch không khỏi có chút hổ thẹn, nói như vậy mình thật đúng là oan uổng mỹ nam, người ta quả thật là cảm kích mình mới đưa ra thứ như vậy.

A Lê lần nữa bổ sung: "May mà không có bị Huyết tộc lấy được, thứ này tinh thần lực người bình thường không có cách nào điều khiển. Bởi vậy nhận được cũng không có cách nào sử dụng giống như cô bây giờ, nhiều nhất chính là năm này tháng nọ có thể gia tăng một chút thần thức mà thôi. Cho nên Thánh Quang giáo hội mới gọi nó là << Thánh quang Sí Dương >>, gia tăng một chút xíu tinh thần lực đã cho người bình thường uy áp rất lớn, sẽ khiến người có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm. Nhưng nếu rơi xuống trong tay Huyết tộc gần như có thể trường sinh bất tử, một khi tế luyện thành công, tạo thành tai họa gì còn chưa biết được, Huyết tộc gọi nó là << Ánh sáng diệt thế >> cũng coi như thỏa đáng."

Nói cách khác nếu người có tinh thần lực thấp nhận được vật này cũng không có tác dụng gì, mà rơi vào trong tay mình, tương lai lại biến thành một vũ khí trâu bò có lực sát thương to lớn?

Nhận được câu trả lời chắc chắn của A Lê, tâm tình Lâm Tịch mới chính thức khá hơn!

Cho nên mới nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?

Nhìn bộ dạng đắc ý của Lâm Tịch, thân thể A Lê đột nhiên cứng ngắc, không nhúc nhích.

Lâm Tịch giật nảy mình, vội hỏi cô ấy làm sao vậy?

A Lê học bộ dáng của cô, vừa mềm mại vừa nũng nịu uất ức nói: "Ai nha, người ta không phải sợ bị gamma phá tan sao?"

Lâm Tịch trợn trắng mắt: "Đồ không có lương tâm, còn dám chế giễu tôi?"

Đang chuẩn bị cùng A Lê đại chiến ba trăm hiệp, lại nhận được một lời mời giao dịch, A Lê gửi tới cho cô hai ngàn năm trăm công đức.

Lâm Tịch lựa chọn từ chối: "Ý gì đây?"

A Lê nói: "Mỗi người một nửa, nhìn xem có vũ khí trang bị gì thích hợp thì mua đi, cô thấy vũ khí của người ta trong nhiệm vụ thế giới chứ, cô chỉ kiếm được một thanh dao găm cùi như vậy, sau đó nào là thập tự giá nào là củ tỏi lớn, thật sự quá low."

Trông thấy dáng vẻ Lâm Tịch vẫn chần chờ, A Lê cau mày nói: "Vốn chính là cô nhốt thần hồn Thẩm Kiều chúng ta mới có thể thành công dọa dẫm Vân Mộng La, cô cũng nghe thấy rồi, hiện tại tôi là người tu hành bốn sao, bây giờ vũ khí của tôi còn ở giai đoạn ban đầu, không cần mua gì, cho nên cô hãy nhận đi, đừng làm kiêu."

Lâm Tịch trông thấy lúc A Lê nói tới vũ khí cô ấy, trên mặt mang theo một tia ảm đạm, cũng không có từ chối nữa.

Cô quả thật cần vũ trang cho mình một chút.

Lâm Tịch nhìn A Lê: "Từ khi trở về từ nhiệm vụ lần này, cô có chút không thích hợp, A Lê, cô sao vậy?"

Thật ra Lâm Tịch đã sớm muốn hỏi, chỉ là chuyện cần giải quyết thật sự quá nhiều, nhất thời không có cơ hội hỏi cô ấy.

Lâm Tịch cẩn thận nhớ lại, phải nói, từ khi Eugene dùng ngọn << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> kia để bọn họ lâm vào huyễn cảnh có khúc mắc của mình, vẻ mặt A Lê vẫn có chút ngẩn ngơ.

Kết hợp với thần sắc ảm đạm lúc A Lê nói tới vũ khí của mình trước đó, chẳng lẽ bên trong huyễn cảnh lần này, A Lê nhớ ra gì đó?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện