Edit: Jess93Diêu Diệp lưu ý đến ánh mắt Lâm Tịch nhìn qua, nhưng lại không ương ngạnh như trước đó, mà là cho cô một nụ cười ý vị thâm trường, sau đó nâng tay lên, dáng vẻ ưu nhã ăn hoa quả trước mặt mình.
Lâm Tịch lựa chọn tất nhiên giống như Tây Lăng Mặc, ba ba được chín, bắt đầu ăn cũng không có áp lực chút nào.
Thành thật mà nói, cô và Tây Lăng Mặc cũng đều có chút khát nước, chút hoa quả này căn bản không đủ giải khát.
Lâm Tịch chẳng qua là hiểu được "Người bên trong" nói với cô là nhỏ, cho nên linh cơ khẽ động mới lựa chọn hoa quả thể tích nhỏ, sớm biết như vậy, còn không bằng cô chọn ba quả dưa lê.
Bởi vì quy tắc đã nói trước từ sớm, nghệ nhân và trợ lý của mình tính làm một đội, có thể đổi cho nhau mà ăn, sáu người mới còn lại thì có thể tự lập tổ đội, chủ động đi trợ giúp người khác ăn hoặc là mời tổ đội người khác ăn giúp mình.
Vấn đề là, ngoại trừ nhóm Tây Lăng Mặc, hầu như người người đều khát đến muốn mạng, cho nên giống như trêи mỗi mặt bàn đều bày ba trái dưa hấu.
Mặc dù Diêu Diệp lựa chọn giống Lâm Tịch bọn họ, nhưng trợ lý lại chọn dưa hấu.
Ngược lại là trợ lý Tào Vân hưng phấn hô một tiếng, bởi vì cô ta không thích ăn dưa hấu, cho nên may mắn tránh thoát công kϊƈɦ đến từ dưa hấu.
Chẳng qua Lâm Tịch nhìn vẻ mặt Tào Vân liền biết, dù cô ta không có lựa chọn dưa hấu, chắc chắn cũng phải ăn, bởi vì bà chủ của cô ta chọn dưa hấu.
Bây giờ sư huynh Lạc Vĩnh Thịnh của Tây Lăng Mặc cũng không có dưa hấu, ba quả dưa hồng chắc hẳn vẫn dễ giải quyết, quả mận và sơn trúc thể tích cũng không tính lớn.
Dù sao mọi người thấy ba trái dưa hấu là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, mà Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc hoàn thành nhiệm vụ trước trở thành đội thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ, tiểu đội tiến vào khâu kế tiếp.
Người chủ trì lại nói nhảm hết bài này đến bài khác mang theo tình cảm vô hạn khích lệ hai thành viên trong tiểu đội thứ nhất rất cơ trí, đồng thời ý đồ xấu hỏi, có phải là bọn họ biết trước cái gì hay không.
Tây Lăng Mặc nói, từ trước đến nay anh ta đều nghe trợ lý, bởi vì anh ta là loại không thể tự gánh vác sinh hoạt.
Gió nhẹ phất qua đầu tóc mềm mại hơi xoăn của anh ta, bị thổi rối tung trêи gương mặt trắng nõn, bởi vì ánh nắng mà cặp mắt đào hoa híp lại, lại thêm giọng điệu nhận mệnh bất đắc dĩ của Tây Lăng Mặc, không biết sẽ trêu chọc đến bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Người chủ trì nhãn châu xoay động, cảm thấy dường như có chủ đề tiếp tục đào sâu xuống: "Vậy làm trợ lý của cậu chẳng phải là đặc biệt mệt? Để chúng tôi nhìn xem vị trợ lý mỹ nữ không chối từ khổ cực này.
.
"Tây Lăng Mặc lại ngắt lời anh ta: "Tôi cảm thấy anh đang cố ý kéo dài thời gian dẫn trước quý giá của tôi, mau nói, anh đã thu chỗ tốt của ai?"Giọng nói anh ta từ tính, hơi trầm thấp, quả thực tự mang hiệu quả giọng trầm, chất vấn hài hước như vậy, chỉ có thể khiến người cười một tiếng, lại không khiến người ta cảm giác được bất kỳ bén nhọn gì.
Người chủ trì bất đắc dĩ, chỉ có thể than thở ảnh đế đại nhân ôn nhuận như ngọc nhưng ngôn từ lại như đao, sau đó mỉm cười cho qua.
Khâu thứ hai là -- tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Thợ quay phim đặc biệt quay chụp cho bọn họ đã khởi động, người chủ trì thì đứng trước một cái bàn lớn, phía trêи bày các loại công cụ lộn xộn, kìm, búa, đao, xiên thép, xẻng, cuốc, lưới đánh cá, đèn pin, một ít rượu cồn, dây, bật lửa.
.
Muốn hai người Tây Lăng Mặc và Lâm Tịch mỗi người chọn một vật, sau đó bọn họ mang theo công cụ tự mình lựa chọn đến dã ngoại tìm đồ ăn hoặc là đồ vật có thể dùng để trao đổi đồ ăn với tổ tiết mục.
Tiêu chuẩn trao đổi là, đồ vật tìm được trêи lý luận nhất định có thể mang đến chợ bán đi.
Lâm Tịch nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, nhất định phải là dã ngoại, không thể là đồ vật nông dân trồng, nuôi dưỡng, hơn nữa không thể tùy tiện đào được một gốc cỏ dại rồi cầm lấy đi đổi với tổ tiết mục, bởi vì sẽ không có người mua loại vật này.
Hơn nữa Lâm Tịch cũng biết tổ tiết mục thống nhất trang phục ngoại trừ cài cắm quảng cáo vào còn có một mục đích khác -- sau khi bọn họ thay quần áo xong, tất cả mọi người đều không có đồng nào cũng không có bất kỳ công cụ gì.
Lâm Tịch hỏi: "Ngoại trừ đồ ăn chúng tôi còn có thể trao đổi với tổ tiết mục công cụ khác sao?""Có thể.
"Người chủ trì trả lời, sau đó tỏ ra hứng thú hỏi Tây Lăng Mặc: "Tây Lăng, cậu chuẩn bị lựa chọn công cụ gì?"Tây Lăng Mặc vô thức nhìn Lâm Tịch một chút, sau đó ngón tay thon dài chỉ vào Lâm Tịch: "Hỏi cô ấy, tôi không biết.
"Người chủ trì im lặng, xem ra vị này thật đúng là mười ngón không dính nước mùa xuân*, người ở bên trong hồng trần, tâm lại ở bên ngoài hồng trần!*Trích từ bài thơ "Công Tử Hành" của Lưu Hi