Edit: Jess93
Cũng không thể bảo hoàn toàn không có, chẳng qua đằng sau đều là một ít đoạn ngắn vô cùng hỗn loạn.
Giáo viên với sắc mặt trắng bệch, ánh mắt quỷ dị của bạn học, không gian nhỏ chật hẹp tối đen, một vật thể hình chữ nhật đen nhánh kích cỡ như máy tính bàn, chạy trốn, thở dốc, bông gòn bay khắp nơi, một bàn tay giơ lên dường như đang đòi hỏi cái gì đó, ánh mắt rưng rưng rỉ máu.
.
Đây nhất định không phải là ký ức của một cô bé mới lên cấp 2 nên có.
Những mảnh vỡ ký ức kia không phải đen tức là trắng như ảnh chụp cũ lâu năm, hoặc là sắc thái vô cùng diễm lệ như phim kinh dị Thái Lan, đánh sâu vào thị giác.
Hỗn loạn, không theo thứ tự, Lâm Tịch không có cách nào ghép ra bất cứ điều gì hữu dụng thông qua những đoạn ngắn này, hết lần này tới lần khác lại cảm thấy mỗi một đoạn ngắn đều đang ám chỉ cái gì đó.
Lâm Tịch cảm thấy hơi bực bội, cô thậm chí cũng không biết nguyện vọng của người ủy thác là cái gì.
Cô chỉ biết tâm tình cuối cùng của người ủy thác là vô cùng tuyệt vọng, ngạt thở, áp lực, thậm chí cô ấy muốn chạy đến Lưu Long Tự cách nơi này hơn mười dặm đường, thả người nhảy xuống tại tảng đá lớn hình vuông trước cửa Lưu Long Tự, nhảy xuống liền xong hết mọi chuyện.
Lâm Tịch cũng bắt đầu tuyệt vọng, ngạt thở, áp lực.
Sợ nhất chính là nhận được loại nhiệm vụ kỳ quái này, không có bất kỳ manh mối gì, không thể mua sắm thị giác Thượng đế, cũng không biết nguyện vọng của người ủy thác.
So với nhiệm vụ trước càng khốn kiếp hơn.
Lâm Tịch lại cẩn thận lướt qua những ký ức hỗn loạn kia, liên đới lại một lần nữa cảm nhận loại cảm giác tuyệt vọng toàn bộ bầu trời đều là màu xám, không có bất kỳ hi vọng gì, tùy thời có thể sụp đổ đến điên loạn nhưng lại phải liều mạng ẩn nhẫn khắc chế.
Tìm kiếm dấu vết để lại bên trong loại cảm xúc này, Lâm Tịch vẫn mờ mịt không manh mối như cũ.
Hiện tại tình huống của cô chẳng khác gì không tiếp chút thu kịch bản nào.
Lâm Tịch từ bỏ việc tìm kiếm manh mối lần nữa, lại hồi tưởng những đoạn ngắn và hình ảnh được ghép lại thông qua thủ pháp dựng phim nhưng lại hoàn toàn không có bất kỳ logic nào cả, lại cảm nhận loại tuyệt vọng không cách nào nói nên lời của người ủy thác, Lâm Tịch cảm thấy chính mình cũng sắp chết rồi.
Sắp xếp lại một chút cuộc sống trước đó của người ủy thác, chuyện duy nhất khiến người không vui, chính là Lưu Thúy Vân không ngừng lải nhải, bức bách Diêm Đậu Đậu từ bỏ lý tưởng của chính mình, nhất định phải thi đậu một trường đại học danh tiếng mới không làm cả nhà thất vọng.
Lưu Thúy Vân đối với Diêm Đậu Đậu rất tốt, gần như trong nhà có vật gì tốt đều mau chóng cho con gái dùng, cả nhà bình thường cũng hòa thuận, chỉ cần đừng nhắc tới ba chữ "Thi đại học" này.
Chỉ cần Diêm Đậu Đậu nói một chút về học viện âm nhạc tỉnh hoặc là ngâm nga một ít ca khúc Hương Cảng, Lưu Thúy Vân liền bắt đầu lên giọng nói cái gì mà trong nhà dùng tiền không phải để cho con học mấy loại tà âm kia, tuổi còn nhỏ, làm ngôi sao ca nhạc cái gì? Đó gọi là hạ cửu lưu*!
*ý nói nghề này không tốt đẹp gì.
Lần xung đột gây gắt nhất giữa hai mẹ con là Lưu Thúy Vân đốt sạch ảnh chụp các minh tinh và bản chép tay những ca khúc yêu thích của Diêm Đậu Đậu.
Diêm Đậu Đậu tức giận đến mức rời nhà trốn đi, đi đến đầu thôn bị Diêm Khắc Kiệm tóm trở về.
Trong lúc đó Lưu Thúy Vân nào là hầm gà mái nào là mua hoa quả đóng hộp, mặc dù không có nói rõ xin lỗi, nhưng cũng coi là nhận sai.
Cho dù như thế, Diêm Đậu Đậu cũng không nói một câu với mẹ mình trong suốt một tuần lễ.
Sau đó cũng không lâu lắm, Diêm Đậu Đậu dùng tiền tiết kiệm cơm trưa mua một cuốn vở bài hát mới lại bị mẹ tịch thu, lần này Lưu Thúy Vân thông minh hơn, không có trực tiếp thiêu huỷ, mà là bỏ vào hộp đựng tiền trong tủ chén, nói đợi cô bé thi lên đại học liền trả lại cho Diêm Đậu Đậu.
Lâm Tịch biết chính mình đến, là vị diện linh dị, mà bây giờ xem ra, Diêm Đậu Đậu cuối cùng hẳn là chết rồi.
Những buồn bã và tuyệt vọng kia, không phải đến từ người mẹ không hiểu và mạnh mẽ can thiệp? Tuổi dậy thì đụng phải thời mãn kinh trong truyền thuyết?
Nhưng như vậy tối đa xem như là tuyệt vọng tự sát, có vẻ như không có liên quan tới linh dị!
Một học sinh trung học ở nông thôn, sẽ phát sinh sự kiện linh dị gì?
Buổi tối đó trôi qua trong sự trằn trọc của Lâm Tịch.
Một đêm chưa ngủ, trạng thái và cảm xúc của Lâm Tịch đều không tốt lắm, buổi sáng soi gương, phát hiện sắc mặt hơi tái nhợt, chẳng qua cho dù như thế, vẫn có vẻ tinh thần phấn chấn đặc biệt thuộc về thiếu nữ tuổi dậy thì.
Lâm Tịch thực sự nghĩ mãi mà không rõ,