Edit: Jess93
Đàm Nhạc ngược lại là không có suy nghĩ nhiều, cô ta không biết chính mình đối mặt với ai, giả bộ nai tơ còn lợi hại hơn cô, quét sơn còn mạnh hơn cô.
Bình thường một khi linh hồn tà đạo nhận được kỳ ngộ trọng sinh, xuyên qua hoặc là không hiểu sao có được bàn tay vàng gì đó, lập tức cảm thấy chính mình trở thành nhân vật chính của toàn bộ thế giới.
Chắc chắn là ông trời cũng cảm thấy có lỗi với ta, muốn ta làm lại lần nữa, người khác cũng là vì phụ trợ ta hoặc là chờ bị ta vả mặt, ta mới là chân lý, ta làm cái gì đều là chính xác.
Thế là yên tâm thoải mái đi tổn thương người khác, bởi vì toàn bộ thế giới đều thiếu ta hạnh phúc cả đời.
Cho nên Đàm Nhạc cảm thấy Diêm Đậu Đậu nhất định là bị "Cô ta" dọa sợ, hệt như Trần Quân tiểu thư yếu ớt lúc trước, không có can đảm la hét với một nữ quỷ, lại dám vứt oán khí đến trên đầu người vô tội là chính mình.
Trong đêm tối, Đàm Nhạc không cần che giấu chính mình, cô ta nhìn về phương hướng Diêm Đậu Đậu nở nụ cười âm trầm mà ác độc.
Nhưng cô ta lại không biết, thị lực của Lâm Tịch sắp đạt tới mức nhìn ban đêm cũng rõ như ban ngày nên đã thu hết biểu cảm của cô ta vào mắt.
Đàm Nhạc biết, Diêm Đậu Đậu sẽ đi đời nhà ma, tất cả những người bị cô ta lấy được máu kinh lần đầu, đều sống không quá một năm.
Những người đã từng bị nữ quỷ kia hút kinh nguyệt trong ngày thường, đợi đến ngày cô ta phá quan tài mà ra, cũng sẽ già nua hơn hai mươi năm, trong nháy mắt biến thành bác gái trung niên.
Đàm Nhạc quả thật là một người trọng sinh.
Trong nhà cô ta chỉ có hai người là cô ta và em trai, cha cô ta là người yếu nhiều bệnh, một mình mẹ hết sức chống đỡ cái nhà bấp bênh này.
Đàm Nhạc biết, tất cả những gì cô ta có là để nhường đường cho em trai.
Lúc cô ta học lớp 9, em trai học lớp 5 tiểu học.
Mẹ Đàm nói, con gái trong nhà, biết tên chính mình là được rồi, lại thi không đậu đại học, đọc sách có làm được cái gì? Cô ta cũng không phải là Đinh Giai Tuệ thôn Tiểu Bạch.
Đinh Giai Tuệ thôn Tiểu Bạch thi đậu đại học QH, nghe nói ra trường chính là cấp phó huyện, lúc lấy được thư thông báo trúng tuyển, hai lãnh đạo là trưởng phòng Giáo dục huyện và chủ tịch huyện mang theo Hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm và tất cả giáo viên bộ môn trường bọn họ khua chiêng gõ trống tới nhà người ta, vừa tặng đồ vừa đưa tiền, mười dặm tám thôn đều truyền ra, nói lần này mộ tổ nhà ông Đinh cũng bốc lên khói xanh.
Còn một năm khác, nghe nói Đinh Giai Tuệ đã được phân công, chỉ cần thi được một trong ba đại học ở thủ đô, học phí đều là trong huyện phụ trách.
Mẹ Đàm luôn nhấn mạnh đầu óc cô ta không tốt, không có bản lĩnh như Đinh Giai Tuệ người ta, cũng đừng giày xéo tiền bạc trong nhà, tiền vẫn nên để dành cho cha chữa bệnh và em trai đi học thì hơn!
Đàm Nhạc bĩu môi, còn không phải trọng nam khinh nữ? Thành tích em trai còn không bằng cô ta, tại sao em trai lại đi học được, còn cô ta chính là giày xéo tiền bạc?
Đàm Nhạc cắn răng một cái, phát thề với mẹ Đàm, cô ta tuyệt đối sẽ thi đậu đại học, ăn cơm nhà nước.
Từ chủ tịch xã và nhà cô ta là cùng một thôn, vào lúc chính mình tốt nghiệp tiểu học vợ ông đã đến một lần, nói chỉ cần đồng ý gả cô ta cho Từ Minh, tốt nghiệp trung học liền cho sắp xếp cho cô ta đi làm trong thôn.
Từ Minh là một tên ngốc, đi đường cần người đỡ, nửa người đều không cân đối, trông thấy người liền mắt trợn trắng, thậm chí còn không nhìn thấy tròng mắt, hù chết người ta.
Mẹ Đàm liền trơ mặt ra nói, con gái đi làm trong thôn làm gì, xuất đầu lộ diện nhiều không tốt, không bằng ngoan ngoãn ở lại trong nhà với Từ Minh.
Vợ của Từ chủ tịch xã sững sờ, kết quả sau đó mới hiểu rõ, hóa ra là muốn để lại cơ hội này cho Đàm Hoan em trai của Đàm Nhạc.
Đàm Nhạc nghe trộm được nội dung hôn ước bằng miệng của hai người, cũng hận mẹ Đàm và em trai, đây là đẩy chính mình vào trong hố lửa!
Đàm Hoan? Cút đi!
Cô ta liền lấy chuyện này áp chế cha mẹ, nhất định phải chờ đến khi cô ta tốt nghiệp trung học, thi được trường trọng điểm, tất nhiên hôn ước kia không tính, thi không đậu cô ta liền về nhà gả cho tên ngốc họ Từ, tuyệt không hối hận quyết không nuốt lời.
Nhưng trước đó, nhà bọn họ nhất định phải để cô ta đến trường ở nội trú, không ở lại trong nhà.
Đàm Nhạc cảm thấy nhà cô ta đã không thể tính là nhà, không muốn tiếp tục đối mặt với đám thân nhân máu lạnh này.
Mẹ Đàm nghĩ một lát, cũng chỉ đành đành ý với cô ta.
Từ nhỏ con gái nhà mình đã có chủ ý, có thể thi đậu trường chuyên cấp 3, trên cơ bản đều có thể thi lên đại học, kém cỏi nhất cũng có thể