Edit: Jess93
Mùa đông, công trường Diêm Minh làm việc cũng nghỉ ngơi, cả ngày rảnh rỗi trong nhà, Lâm Tịch không có việc gì liền chỉ huy anh trai mình đi chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Sợi dây đã ngâm máu chó đen, khoan sắt, búa tạ loại lớn sử dụng búa sắt, búa đập đá, cuốc lưỡi thép, hơn nữa còn phải dùng rơm rạ hoặc thân cây bắp bao phủ khu vực muốn đào trước, không thì mặt đất sẽ đóng băng đến mức rắn chắc vào mùa đông, rất khó đào bới.
Trong khoảnh khắc nữ thi âm sát bị máu chó đen khắc chế Lâm Tịch mơ hồ cảm ứng được, ở một chỗ nào đó cạnh tường rào trường học dường như có một đống đồ vật đen sì, trông hình dạng rất giống một hũ dưa muối lớn.
Ở vị diện này, hai mươi Đoạn Cẩm của Lâm Tịch tu luyện cũng không nhanh lắm, cô cũng không cảm giác được điềm xấu giống như loại cảm giác chẳng lành của cây hòe từ đống đồ màu đen kia, ngược lại là ấm áp, có vẻ vui sướng.
Xử lý nữ thi âm sát chắc chắn sẽ có động tĩnh rất lớn, hơn nữa nhất định phải đào ra cỗ quan tài kia từ dưới đất, Lâm Tịch cảm thấy đống đồ vật đen sì kia có thể sẽ làm nhà họ Diêm có một khoản tiền tài không nhỏ.
Người anh trai này của Diêm Đậu Đậu thật sự không tệ, tuổi còn trẻ thế mà vẫn luôn khiêng đá tại công trường cũng thật sự là vất vả lại nguy hiểm, nếu như ở trong đó thật sự là thứ cô mong đợi, sau khi đào nó ra thì cuộc sống của nhà họ Diêm chắc chắn sẽ khá hơn một chút.
Chủ yếu nhất là, cô còn có thể lấy ra một phần từ bên trong đi dụ dỗ Hiệu trưởng đại nhân đào nhà vệ sinh.
Con người Hà Kiến Quốc Hà đại hiệu trưởng vẫn không tệ lắm, lúc trước xây phòng ngủ chính là ông ta nói ra, thật ra trường học này cơ bản không có lợi nhuận gì, chủ yếu là Hà hiệu trưởng quá đau lòng cho những đứa trẻ trèo đèo lội suối kia.
Ngày mưa sạt lở và nước lên, mùa đông băng tuyết đường dốc, con đường cầu học nguy cơ tứ phía, học sinh xảy ra chuyện nhiều không kể xiết.
Nhưng mà không có cách, trấn Thừa Phong vốn là một nơi nửa đồi nửa núi, không có văn hóa thì cho dù trồng trọt cũng sẽ bị làn sóng cải cách đào thái, cho nên ông ta mới gánh lấy áp lực xây dựng trường học.
Chẳng qua ông cụ quả thật có chút thông thái rởm, nhất là hết lòng tin khoa học, phản đối phong kiến mê tín.
Năm đó vận động san bằng mồ mã, cái quan tài đầu tiên chính là do ông ta dùng cuốc sắt cạy ra, trong nháy mắt nắp quan tài bật ra, từng mảnh từng mảnh không biết là thứ gì như cánh bươm bướm bay lên, giữa thanh thiên bạch nhật có một cỗ thi thể ngồi dậy từ bên trong!
Lúc ấy, rất nhiều thôn dân sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất liên tục dập đầu, còn có thanh niên trí thức dứt khoát bật khóc vì quá sợ hãi.
Trong nháy mắt, sự e ngại của mọi người đối với cái chết và quỷ quái đạt đến đỉnh điểm, những người phản đối san bằng mồ mã, phá tứ cựu lại nhảy ra, nói là đã quấy rầy người chết, vong linh trách tội blabla.
Hà Kiến Quốc lại không sợ chút nào, dùng cái xẻng đè lại nửa người trên của thi thể, giảng giải cho mọi người, nói là một số thi thể chết một năm, các cơ bắp cứng lại và co vào, ban đầu thi thể này đã vểnh lên ở trong quan tài, nắp quan tài vừa mở ra, tất nhiên là sẽ ngồi dậy.
Về phần những thứ bay lên như cánh bướm kia, là áo liệm thấp kém bị mục nát mà thôi.
Mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy thi thể kia cũng không có động tác khác, dần dần gan lớn lên, xích lại gần, quả nhiên giống hệt những gì Hà Kiến Quốc nói.
Hà Kiến Quốc thừa cơ tuyên truyền phải tin tưởng khoa học, tất cả sự vật đều có lý có thể luận, có dấu vết để lần theo.
Sau những chuyện này, Hà Kiến Quốc càng thêm chán ghét những truyền thống phong kiến cổ xưa mục nát kia.
Năm đó, khi quốc gia đề nghị không tranh đất với người sống, người chết cần phải hỏa táng, Hà Kiến Quốc lại là người đầu tiên dẫn đầu đưa mẹ già của chính mình đi hỏa táng, lúc ấy quả thực là ngàn người chỉ trỏ, người người đều mắng ông ta ngỗ nghịch bất hiếu, nói thương hại mẹ già của ông ta kéo ông ta lớn lên lại rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Nhưng ông ta vẫn nhất quyết chống đỡ, cho tới hôm nay trong nhà ai lại có người qua đời, mọi người đã tự giác đưa đi hỏa táng.
Lâm Tịch là chuẩn bị hai tay, hoặc là hứa món lợi lớn, tất nhiên không phải cho Hà Kiến Quốc kiếm lời ở giữa, nếu cô dám tặng quà cho Hà Kiến Quốc, đoán chừng ông cụ có thể đánh cô ra khỏi văn phòng.
Nhất định phải hiến cho trường học.
Trường học cũ kỹ, thiết bị đơn sơ, chỗ nào cũng đều cần tiền, cũng không tin Hà Kiến Quốc không động lòng.
Hoặc là chơi phép khích tướng, chẳng phải ngươi bài trừ mê tín sao? Dưới mặt đất chính là quan tài, ngươi đào hay là không đào?
Lâm Tịch chuẩn bị những vật kia chính là thử nước trước một chút, phải đào những đồ vật trong cái hũ kia ra.
Thứ nhất là xem thử bên trong