Edit: Jess93
Không để ý tới ánh mắt giống như đang nhìn thiểu năng của Hà Kiến Quốc, Lâm Tịch quay đầu nói với Uông Thiên Chính: "Lão đầu, có phải hiện tại con hàng bên trong đem toàn bộ lực phòng ngự dùng trên vách quan tài hay không, bản thân cô ta ngược lại trở thành một con gà yếu ớt rồi?"
Uông Thiên Chính gật đầu.
Lâm Tịch lại nói: "Nếu tôi có thể ép cô ta ra khỏi quan tài, ông có bản lĩnh đối phó cô ta không?"
Uông Thiên Chính gật đầu.
Lâm Tịch lại nói nói: "Làm phiền ông niệm chú một cái, chính là loại có thể khiến bọn họ đào hố nhanh hơn đấy, tôi đi đào cái quan tài này, còn lại thì giao cho ông.
"
Uông Thiên Chính gật đầu.
Lâm Tịch: →_→
Lâm Tịch: Ngài niệm chú đi, đừng chỉ lo gật đầu.
Phù chú Uông Thiên Chính sử dụng là một loại ngũ hành phù của Đạo gia, ông ta bấm một cái > đánh vào chiếc quan tài đen đang chảy máu kia.
Lâm Tịch điều động tinh thần lực dò xét, dường như trong khoảnh khắc đó, kết cấu chất gỗ của quan tài đen trở nên lỏng lẻo một chút.
Hà Kiến Quốc đưa mắt nhìn học sinh "Trời sinh lực lớn" của chính mình mang theo cuốc lưỡi thép giống như quơ que củi đi về phía quan tài đen, trong lòng đã không châm chọc nổi nữa rồi.
Dù sao chuyện khoa học không có cách nào giải thích xảy ra vào hôm nay đã đủ nhiều, lại thêm một chuyện thì có làm sao?
Một tiếng "Keng" vang lên, quan tài đen thật sự bị đào lõm vào một miếng.
Hai tay Hà Kiến Quốc dần dần khôi phục tri giác, vừa nhức vừa đau, không cần nhìn cũng biết chắc chắn đã sưng lên.
Ông ta đã tự mình đào cái quan tài kia, biết vật kia còn cứng hơn tảng đá, cho dù là tảng đá, một cuốc ông ta dùng hết toàn lực này cũng phải đào ra một cái hố, nhưng cũng chẳng có cái gì trên quan tài.
Kết quả người ta chỉ là một "Con nhóc" vậy mà đào ra một cái lỗ trên quan tài đen.
Cái gì gọi là vả mặt?
Đây chính là vả mặt!
Lâm Tịch tìm đúng vị trí, lại một tiếng "Keng," cảm giác đây mẹ nó không phải là quan tài đen, đây là quan tài thép còn tạm được.
Tiếp tục!
Lâm Tịch vung cuốc lưỡi thép thật mạnh, hết cuốc này tới cuốc khác, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, người xung quanh đã bắt đầu kêu hô cổ vũ cho Lâm Tịch.
Một hai.
.
Keng!
Một hai.
.
Keng!
Một hai.
.
Keng!
Mọi người dần dần bắt đầu dùng một loại ánh mắt gần như cuồng nhiệt nhìn Lâm Tịch, cô nhất định là Optimus Prime đến từ hành tinh Cybertron với sứ mệnh bảo vệ Trái Đất và nhân loại!
Khi cuốc lưỡi thép trong tay Lâm Tịch lần nữa nhắm ngay một vị trí đào xuống, tùy theo là một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương, một mũi tên đẫm máu phóng lên tận trời!
Cuối cùng cũng đào ra một lỗ thủng trên quan tài đen cứng rắn như sắt đá này.
Xem ra lão đạo sĩ nói không sai, bây giờ quan tài đen này chính là một bộ phận thân thể của nữ quỷ kia, không thì cô ta sẽ không phát ra tiếng hét thảm đau tận xương cốt như vậy.
Nếu như đã mở ra cửa đột phá, vậy thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Đánh rắn không chết tội ba phần, thả hổ về rừng hại nhà mình.
Lâm Tịch đã quyết định động thủ, sẽ tuyệt đối không nhân từ nương tay.
Đầu nhọn bên kia của cuốc lưỡi thép như độc long về tổ tiến vào trong lỗ thủng quấy động một trận, quấy đến mức máu tươi điên cuồng phun ra như suối, người phụ nữ bên trong đã đau đến mức phát ra tiếng gào thét như dã thú, những người vốn vỗ tay cổ vũ cho Lâm Tịch giờ đây đều dùng hai tay bịt chặt lỗ tai, chỉ sợ bị tiếng kêu rống sắc lạnh, the thé này làm thủng màng nhĩ.
Lâm Tịch liếc mắt ra hiệu cho Uông Thiên Chính, giữ chặt nó, tê dại nó.
Lão đạo đã sớm chuẩn bị xong ba tấm phù vàng vẽ bằng mực chu sa trộn lẫn máu chó đen cầm ở trong tay, trong nháy mắt Lâm Tịch nhấc cuốc lưỡi thép lên, ba tấm phù đã được đốt cháy theo thứ tự ném vào trong lỗ thủng.
Bên trong truyền đến một tràng đủ loại âm thanh kỳ quái "Ầm, cạch, đùng, bịch," khiến Lâm Tịch nghi ngờ quan tài đen này thật ra là một cái máy nổ bỏng ngô.
Đột nhiên, Lâm Tịch cảm giác được một luồng linh khí phun trào, nhanh chóng hô to một tiếng: "Tất cả tản ra!"
Vừa dứt lời cô cũng không có chậm trễ, kéo lão đạo một cái sải hai bước liền lui ra ngoài thật xa.
Nắp quan tài "Ầm" một tiếng, lập tức bị mở ra, đám người hoa cả mắt, một bóng dáng màu đỏ đã từ bên trong bay ra ngoài, cứ đứng lơ lửng trên không như vậy.
Hà Kiến Quốc cảm giác tam quan chính mình vỡ vụn, điều này không khoa học, làm sao có thể lơ lửng trên không? Điều này không phù hợp với > của giáo viên!
Đàm Nhạc ẩn trong đám người vẫn luôn dùng vạt áo của mình che lại miệng mũi vui sướng nhỏ giọng thì thào: "Giết cô ta, giết cô ta, giết cô ta!"
Vừa thấy những bùa chú kia quả nhiên khiến nữ quỷ chật vật chui ra khỏi quan tài, Uông Thiên Chính chân đạp bát quái, quơ kiếm một cái, chém vào nữ quỷ trên không trung.
Trong miệng hô to với những thanh niên cầm gương của Tả gia