Edit: Jess93
Lâm Tịch vừa nhảy lên nhảy xuống vừa hấp dẫn toàn bộ hỏa lực và lực chú ý của sát thi, nhưng thật ra là vì kéo dài thời gian cho Uông Thiên Chính bố trí một trận "Sí Dương Kính bát quái" mới.
Kỳ thật không cần phải nói nháy mắt ra hiệu, Lâm Tịch cũng có thể hiểu ý đồ của ông ta.
Nhìn bọn họ bất động thanh sắc bố trí trận pháp một lần nữa, trong lòng Đàm Nhạc rất sốt ruột, nhưng lại không dám lỗ mãng.
Nếu nữ quỷ này thật sự có thể diệt tất cả mọi người ở đây, vậy thì cô ta không cần cố kỵ bất cứ điều gì.
Nếu không, làm quá rõ ràng thì cô ta sẽ hoàn toàn xong đời.
Cô ta rất muốn nhắc nhở nữ quỷ một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như hai thanh kiếm sắc bén của Diêm Đậu Đậu nhìn về phía mình, dường như đã nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của cô ta, Đàm Nhạc rất muốn đáp lại Diêm Đậu Đậu một ánh mắt không biết sợ hãi, đáng tiếc cô ta không thể làm được.
Dưới ánh mắt đó, cô ta vậy mà chật vật không có chỗ dung thân.
Đàm Nhạc cuối cùng nản lòng cúi đầu xuống, trong lòng cô ta thầm hận chính mình nhát gan và yếu đuối, đúng là đã không có biện pháp vãn hồi.
Khi thanh gỗ đào trong miệng sát thi càng ngày càng chấn động mãnh liệt, cho dù là các thôn dân Tả gia câu cũng có thể hiểu rõ cô ta muốn làm gì.
Biết thì biết đấy, người ta là không quân nha, lục quân bọn họ muốn đối phó người ta thì hơi không đủ sức.
Khi một tiếng "Đi" vang lên, gỗ đào trong miệng sát thi kia giống như là một thanh ám khí phóng về phía Lâm Tịch.
Lâm Tịch tiện tay cầm lấy một cái xẻng trên mặt đất, vỗ ra xa hệt như đánh tennis.
Trong miệng sát thi phát ra tiếng cười lạnh "Khặc khặc khặc," miệng của cô ta bị thứ này chặn lại ít nhất gần trăm năm, nhất thời khôi phục không được, miệng bị căng tròn vo, rất giống > trong các game bắn súng.
Lâm Tịch tự hỏi liệu sau đó có phải sẽ có bốn hạt đậu hà lan liên tục phóng ra "Bịch bịch" từ trong miệng cô ta hay không.
"Sao nào? Người đẹp, hút một điếu xì gà lớn còn chưa đủ à?" Tất nhiên, những lời này của Lâm Tịch có đến 90% người ở đây đều nghe không hiểu, người biết duy nhất chính là cô.
Dường như tháo được một thanh gỗ đào, công lực của sát thi cũng mạnh hơn một chút, cô ta vươn song trảo, móng tay lập tức dài ra, tương tự màu da xám đen của cô ta, móng tay dài ra cũng là màu xám đen, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sắc lạnh như lưỡi dao kim loại.
Uông Thiên Chính hô lớn một tiếng: "Móng tay kia là thi sát biến thành, nhất định phải cẩn thận đừng để nó đả thương, nếu không sát khí nhập thể sẽ giảm thọ!"
Một khi "Sí Dương Kính bát quái" bố trí xong, sát thi sẽ ở vào vị trí thụ động bị đánh, tám chiếc gương đồng dưới sự chỉ huy của lão đầu không ngừng biến đổi phương vị, gia trì gấp bội từng chùm ánh nắng thông qua bát quái trận phản xạ vào người cô ta.
Bộ trang phục tinh xảo của phụ nữ cuối nhà Thanh trên người sát thi kia giờ phút này đã trở nên thủng trăm ngàn lỗ, thậm chí búi tóc tròn được chải cẩn thận tỉ mỉ của cô ta giờ đây cũng đã bị đánh bung ra, mái tóc màu đen cũng bị đánh rối tung lên.
Một thân trang phục đầy lỗ thủng phối hợp kiểu tóc smart, cả người.
.
A phi!
Là toàn bộ quỷ mang theo vẻ đẹp vô cùng hiện đại.
Lâm Tịch giờ cũng thật sự không dám tới gần vật lộn cùng con hàng này, dù sao móng tay dài như vậy, ngộ nhỡ bị cào trúng một móng vuốt, sẽ tổn thất tuổi thọ đấy!
Một cô gái trẻ trung phơi phới như Diêm Đậu Đậu, đột nhiên biến thành oba-san, đừng nói người ủy thác, Lâm Tịch cũng không thể tiếp nhận.
Cho nên, bây giờ Lâm Tịch cứ vung cái xẻng đập sát thi như một quả bóng tennis cỡ lớn.
Trong trận thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Tịch: Tiếng "Hự!" cùng với tiếng kim loại va chạm "Leng keng," thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của sát thi khi bị lão đạo dùng phù lục đánh lén thành công.
Sát thi nhiều lần muốn tiến vào quan tài dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy kia, lại bị ngăn cản nhiều lần, mắt thấy quan tài đen kia giờ không còn lực lượng đã bắt đầu bốc cháy hừng hực, bên trong khói đặc cuồn cuộn xen lẫn mùi hôi thối của máu tanh, rất nhanh chung quanh quan tài đều là máu loãng đen nhánh.
Những máu đen này đang xói mòn từng chút một, công lực của cô ta sẽ hoàn toàn tiêu tán, lúc này sát thi thật sự gấp đến đỏ mắt, không thèm hơn thua với Lâm Tịch nữa, đột nhiên phun ra một ngụm khí đen vào một thanh niên đang cầm gương đồng trong tay.
"Tránh ra!" Uông Thiên Chính hoảng sợ, khẩn trương rống lên một tiếng.
Lâm Tịch thấy rõ ràng, bên trong khí đen kia rõ ràng còn có mấy giọt máu đen tanh hôi xen lẫn trong đó, những máu đen này cũng đều do thi sát biến thành, Lâm Tịch cũng