Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ban Thưởng Nhiệm Vụ Tay 36 Xong


trước sau



Nghe nói người làm tạp vụ này vốn là diễn viên chính trong đoàn xiếc, kết quả một lần thất thủ từ trên cây trúc rơi xuống, ngã què một cái chân.

Từ đó về sau không có cách nào ra sân biểu diễn nữa, chỉ có thể trở thành một người tạp vụ bán vé.

Từ lúc bị Uông thần tiên chém thành mệnh mang dịch mã, triệt để cắt đứt ý nghĩ thanh lý Đàm Nhạc ở lân cận của Đàm gia.

Mà cha Đàm mẹ Đàm càng phân tích càng cảm thấy Uông thần tiên nói không sai.

Việc hôn sự vốn dĩ rất tốt đẹp, Đàm Nhạc một hai phải chờ tốt nghiệp lại nói, nếu sớm định ra thì cửa hôn sự này sẽ không bay mất, liên đới cuối cùng công việc của con trai bảo bối cũng mất.

Những chi phí ăn ở của Đàm Nhạc lúc trước cũng đều mất trắng không nói, đắc tội người trong trấn Thuận Phong, thanh danh cũng xấu.

Sau khi hai vợ chồng nghe ngóng, thành tích Đàm Nhạc càng ngày càng theo không kịp, đều không đủ tiêu chuẩn thi đậu trường trung cấp, còn lừa bọn họ lấy tiền trọ ở trường.

Thật đúng là sao chổi!
Hiện tại hầu như ai cũng biết câu kết luận kia của Uông thần tiên, đây chính là Uông thần tiên nói, ngươi dám không tin?
Cho nên coi như bọn họ chịu đưa tiền, cũng không có ai ở gần đây dám cưới Đàm Nhạc.

Lòng nghi ngờ sinh ra quỷ, như vậy càng chứng minh lời lão đạo đã nói, bây giờ hai vợ chồng nhìn Đàm Nhạc kiểu gì cũng cảm thấy âm trầm.

Con nhỏ này luôn luôn có chủ kiến rất lớn, cái gì cũng không nói với bọn họ, ai biết trong lòng nó lại đang tính toán cái gì?

Người ta nói giữa cha mẹ và con cái có bốn loại duyên phận: Báo ân, báo oán, đòi nợ, trả nợ.

Mẹ Đàm cảm thấy đứa con gái Đàm Nhạc này chính là một con quỷ đòi nợ.

Vừa khéo đoàn xiếc đến thôn bọn họ trình diễn, ai cũng không biết mẹ Đàm làm sao liên lạc với người làm tạp vụ này, chỉ biết là người tạp vụ này đến Đàm gia ăn một bữa cơm, lúc đi, Đàm Nhạc cũng bị đoàn xiếc mang đi.

Lúc biết những tin tức này, Lâm Tịch đã là học sinh lớp 10.

Nhất định phải ăn nhiều khổ một chút vào lúc còn trẻ tuổi, đợi đến khi ngươi già rồi mới có thể quen với việc ăn càng nhiều khổ.

Sao phải nhất định muốn một cái mạng của Đàm Nhạc?
Cuộc sống đầu đường xó chợ, có một người chồng tàn phế mà táo bạo, một ngày mai vĩnh viễn tuyệt vọng.

Mỗi lần bị cuộc sống giày vò đến nỗi tối hôm đó thề nhất định phải cắt cổ tay vào ngày mai, sáng ngày hôm sau tỉnh lại lại phát hiện chính mình còn có thể nhịn thêm.

Sau đó ngày qua ngày lặp lại cuộc sống như vậy.

Đây mới là sự trả thù lớn nhất.

Lâm Tịch cảm thấy, một kích mất mạng, đối với một số người thật ra là một loại từ bi.

Cô hi vọng chính mình vĩnh viễn có thể có một trái tim công bằng đứng ngoài những vị diện này, nên gϊếŧ thì gϊếŧ, nên cứu tận lực cứu, nên xử lý cũng đừng nương tay.

Làm một người chấp hành hợp cách mà không phải cậy vào những năng lực kia của chính mình trở thành một đao phủ đơn giản thô bạo.

Cô thích đơn giản thô bạo đánh người, nhưng lại không thích đơn giản thô bạo làm người.

Trong phòng ngủ lại có đàn em mới vào ở, líu ríu, tràn đầy sức sống.

Khi Hàn Như tự cho mình là ma cũ thừa cơ bày ra vẻ mặt tang thương nói với cô câu nói năm đó, không ngừng lẩm bẩm: "Nhớ năm đó, khi chúng ta vừa đến trường học, cũng là như thế này.

"
Lâm Tịch: Chị hai, năm đó mà ngài nhớ tối đa cũng chỉ mới hai năm trước đi.

"Nhanh như vậy chúng ta đã già rồi, một nhóm người mới thay người cũ, haizz!" Hàn Như tiếp tục không ốm mà rên.

"Đúng vậy!" Lâm Tịch ngồi ở trên giường vừa đọc sách vừa đong đưa hai chân, không có thành ý nói: "Tớ cũng trông thấy vết chân chim trên mặt cậu rồi.

"
"Đi chết đi, cậu còn có tóc bạc sớm kia kìa!"
Đáng tiếc chịu đựng chưa tới nửa giờ, con hàng này lại bắt đầu mang theo "Toa la mật" đi phân phát khắp nơi.

Bọn họ vẫn sẽ có một ít ma sát nhỏ lông gà vỏ tỏi như cũ, nhưng rất nhanh liền thoải mái.


Bỏ đi viên cứt chuột phát sinh dị biến Đàm Nhạc này, nồi nước thanh xuân này vẫn ngọt ngào ngon miệng như cũ.

Trung nhị vô cùng, không có chút logic nào.

Mười ngày lãng mạn, một ngày chơi tiện.

Ngây thơ, ngu xuẩn, già mồm, nhưng trong những năm tháng sau này, mỗi lần nhớ lại, một lần rơi lệ, cho dù là bình thường bận bịu thành chó, cũng luôn sẽ bớt chút thời gian, nhấm nuốt cảm nhận những ngày tháng đó từng lần từng lần một.

.

Đây chính là thanh xuân của chúng ta.

Lúc Lâm Tịch rời đi, hai mươi Đoạn Cẩm đã có hai đầu thông mạch.

Cô để lại cho Diêm Đậu Đậu, là thân thể mạnh mẽ, là cảm xúc lạc quan, là kiến thức vững chắc, là quan hệ hòa hợp giữa gia đình và bạn học.

Bàn tay đã từng chiếm lấy những năm tháng tươi đẹp của ngươi, đã tan thành mây khói, bỏ qua những u ám, tâm tình tuyệt vọng kia đi, mục tiêu của ngươi là biển sao trời mênh mông!
Vừa trở lại không gian, Lâm Tịch liền nhận được tin nhắn Khúc Cửu Tiêu gửi tới: "Trước khi làm nhiệm vụ nhớ rõ liên

lạc với ta một chút, xin được một nhiệm vụ đoàn đội khai hoang tinh, khai hoang tinh rất hiếm khi xuất hiện, bình thường bên trong nhiệm vụ có rất nhiều thứ béo bở, cho nên ta trực tiếp xin đoàn đội.

"
Trong lòng Lâm Tịch ấm áp, quả nhiên là sư phụ, chuyện tốt lành gì đều nhớ tới chính mình,
Cô đang chuẩn bị trả lời Khúc Cửu Tiêu, kết quả cột bạn tốt lại chớp lóe liên tục, chẳng qua lần này cũng không phải là Khúc Cửu Tiêu, mà là A Lê.

"Chớ nóng vội đi làm nhiệm vụ, có thể sẽ đi khai hoang tinh làm nhiệm vụ đoàn đội.

Đội ngũ Khúc Cửu Tiêu cũng thực không tồi, tôi đi theo bọn họ lăn lộn hai lần, thu hoạch rất tốt.

"
Sau khi đồng ý, Lâm Tịch cũng không có đi xem kết toán nhiệm vụ, mà là đi vào không gian trước.

Lần này thế giới băng tuyết lại ăn sạch một cái linh hồn, khí lạnh dày đặc, rộng lớn vô biên vô tận.

Ngoại trừ bên người cô có một gốc Ảnh Mộc Tủy và một mảnh nhỏ >, bên cạnh còn có một tòa >, còn lại khắp nơi đều là trắng xóa.

Ngay cả tài liệu tham khảo đều không có, Lâm Tịch cũng không biết ném hồn phách sát thi này vào có thể tăng thêm bao nhiêu phạm vi.

Cô chỉ có thể vận dụng tinh thần lực đi cảm giác.

Quả nhiên, gần như mở rộng một khu vực có diện tích không xê xích bao nhiêu so với lần trước.

Không sai biệt lắm có thể khoảng 20 km.


Cũng không biết khi nào mới có thể góp đủ những vật khác, chỉ cần linh lực đủ, như vậy không gian này của cô cũng không phải "Có chút đất ruộng" đơn giản như người khác.

Tưởng tượng chính mình trong hình tượng bà địa chủ đầu cài hoa mang theo dây đeo trán, trên người mặc áo lụa thêu chữ "Vạn," hai chân bắt chéo ngậm tẩu hút thuốc, Lâm Tịch hơi nhếch khóe miệng.

Ôi!
Khi nào mới đến ngày đó!
Cô vừa ngâm tắm vừa tán gẫu với A Lê về chuyện liên quan tới không gian.

A Lê trả lời gần giống với suy đoán trong lòng cô, muốn đem đồ vật ném vào không gian, đồ vật này nhất định phải thuộc về chính cô hoặc là không có ai tranh đoạt lại cô mới có thể dùng tay đụng chạm được.

Mà cơ thể sống bao gồm linh hồn, thì có khế ước với chính mình hoặc là trong tình huống từ bỏ bất kỳ sự phản kháng nào đó, không có năng lực chống lại chủ nhân không gian cũng coi là một loại từ bỏ sự phản kháng.

Cho nên tà tu trong khai hoang tinh và hồn phách sát thi lần này, kỳ thật đều bị xử lí đến trình độ gần như là thoi thóp, không gian mới có thể thu vào.

Đây cũng là một loại quy tắc của Thiên đạo đi.

A Lê nói: "Nếu không, cô trông thấy cái gì thu cái đó, chẳng phải là giống như Tử Kim Hồ Lô trong > sao?"
Lâm Tịch đã hiểu, thật ra chính là quy tắc Thiên đạo cho phép ngươi ngẫu nhiên gian lận một chút, nhưng sẽ không cho phép đem loại chuyện ngẫu nhiên này biến thành trạng thái bình thường.

Cho nên bây giờ tác dụng của không gian bên trong nhiệm vụ chính là giấu kín, thu nạp, mà không phải có tính công kích.

Như vậy mới đúng, Lâm Tịch cũng không thất vọng lắm, ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Nếu không, người có được không gian chẳng phải là từng người đều nghịch thiên?
Coi trọng cái gì liền thu cái đó, làm nhiệm vụ, trực tiếp tìm được mục tiêu nhiệm vụ, sau đó "Vèo" một cái ném vào trong không gian.

Ok, nhiệm vụ hoàn thành, cực kỳ hoàn mỹ, kế tiếp!
Làm sao có thể!
Hiểu rõ vấn đề này, Lâm Tịch cũng hấp thu linh dịch xong, kết thúc quá trình ngâm tắm, quyết định kiếm một chút linh thực để ăn, có vẻ như đã lâu rồi cũng không có gọi giao hàng.

Vừa ăn thức ăn vừa tìm hiểu chân tướng toàn bộ nhiệm vụ.

Cô có chút tò mò, Diêm Đậu Đậu đến tột cùng sẽ có tâm nguyện gì, chính mình đoán được thực chất là đúng hay sai.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện