Lâm Tịch thuê không ít người hầu vào trong phủ Tử tước, Gia Lý và Hải Luân bây giờ một người chủ ngoại một người chủ nội, xử lí mọi việc trong phủ rất gọn gàng và ngăn nắp.
Mẹ Duệ và Duệ Đạt Hưng vẫn như cũ tập luyện thể thao và chăm sóc đủ loại hoa cỏ, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Lâm Tịch rời khỏi nhiệm vụ vào nửa năm sau đó.
Cô đã trở thành một trong những đại triệu hồi sư trẻ tuổi nhất trong công hội triệu hồi sư.
Chiến lực kinh khủng của Hoa Tử và bắp cải đều được cho là nhân vật nổi tiếng trên toàn bộ Tây Nguỵ.
Về phần Lê Mạn Tư, có lẽ vẫn chưa chết.
Dưới sự "Chỉ điểm" của Lâm Tịch, Duệ Đông Đường rất dễ dàng tìm được chỗ ở của Lê Mạn Tư.
Có lẽ lấn yếu sợ mạnh là thói hư tật xấu đi, anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Lê Mạn Tư vì chính mình đã bị Duệ gia đuổi ra khỏi cửa cùng với cái chết của huyễn linh thậm chí ba tử tinh tệ cuối cùng trên người mà anh ta đã thua mất trong trận cá cược lần trước.
Sau khi dò la biết được bây giờ Lê Mạn Tư còn có một đầu Tử Dực Đạp Phong thú, Duệ Đông Đường liếc nhìn thân thể nhỏ bé của chính mình, không dám đơn độc hành động, mà là xúi giục hai gã triệu hoán sĩ cùng nhau đến đây.
Sau khi chuyện thành công, biệt viện, mỹ nữ, tử tinh tệ tất cả đều là của bọn họ, Duệ Đông Đường chỉ cần nhận được mười tử tinh tệ là được.
Biết được người ở nơi này chính là đóa hoa cao lãnh Lê Mạn Tư lúc trước, hai gã triệu hoán sĩ cũng là lòng ngứa ngáy khó nhịn, thanh danh có tệ đến đâu, thì đó cũng là nữ thần lúc trước bọn họ chỉ có thể ngước nhìn!
Dưới uy danh Lê Mạn Tư tích lũy được, ba người thật đúng là không dám trực tiếp tìm tới cửa, mà là do hai gã triệu hoán sĩ ra tiền, Duệ Đông Đường ra mặt mua một loại thuốc mê -- Một giấc chiêm bao mười năm.
Cũng không phải là Lê Mạn Tư hoàn toàn không có đề phòng, cô ta đã liên hệ xong một thương đội đi Cổ Thiên quốc, chuẩn bị xuất phát vào ngày hôm sau.
Sắp phải rời khỏi Tây Nguỵ - nơi sinh ra và lớn lên, suốt mười tám năm qua, đã từng có gian nan khổ sở, đã từng có vô số huy hoàng, khiến Lê Mạn Tư sinh lòng cảm khái.
Trằn trọc một hồi, qua nửa đêm mới ngủ thật say.
Ba người không dám tùy tiện xâm nhập, lại đợi trong sân gần một giờ mới mò vào phòng.
Giai nhân trên giường đã triệt để đắm chìm trong giấc mộng, hoàn toàn không có tri giác.
Đối tượng yy lúc trước cứ như vậy nằm ở đó, mặc quân tới hái, ba người cũng không thèm để ý tới thứ khác, vội vàng cởϊ áσ nới dây lưng, vội vàng giành vị trí đầu tiên cùng nữ thần vu sơn mây mưa.
Một đêm điên loan đảo phượng này, ba người mệt mỏi sức cùng lực kiệt sau đó cảm giác..
Giống loài nữ thần này ấy hả, cũng chỉ có thế mà thôi.
Triệu hoán sĩ giáp thậm chí chép miệng chậc lưỡi, nói: "Có lẽ bởi vì Lê đại nữ thần không hề hay biết gì? Sao tôi lại cảm thấy còn không làm tôi sảng khoái bằng Tiểu Hương Lê ở > thế nhỉ?"
Nhưng mà đợi đến khi bình minh dâng lên, ba người vẫn luôn mò mẫm làm việc mới phát giác, trên giường đâu phải là Lê nữ thần gì?
Rõ ràng là một bà lão ít nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi!
Trên gương mặt kia là khe rãnh tung hoành, tuyệt đối có thể kẹp chết con muỗi đến săn mồi.
Làn da trên người cũng chảy xệ giống như vậy, thậm chí cũng đã xuất hiện các đốm đồi mồi.
Ba người hai mặt nhìn nhau, hôm qua ngươi tranh ta đoạt thế mà đoạt chính là một bà già tóc bạc da mồi!
"Ọe~!"
Ba người lập tức nôn đến trời đất quay cuồng.
Bỏ ra năm đồng vàng mua >, hơn nửa đêm không ngại vất vả chạy tới ngoại ô phía bắc này, kết quả rơi vào kết cục đưa ấm áp cho một bà già.
Hai gã triệu hoán sĩ cảm thấy mình bị chơi xỏ gọi huyễn linh ra trực tiếp gặm một cái chân của Duệ Đông Đường.
Duệ Đông Đường đau kêu cha gọi mẹ, nói chính mình cũng là người bị hại.
Thấy hai người vẫn không buông tha, Duệ Đông Đường lớn tiếng nói: "Tôi là..
anh..
Anh trai ruột của Tử tước Duệ Miểu, coi như nhà chúng tôi náo loạn mâu thuẫn, tôi..
Tôi..
Em gái tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho các người bắt..
bắt nạt tôi!"
Hai gã triệu hoán sĩ nghe thấy lời của Duệ Đông Đường, càng nổi lên sát tâm, nhưng lại nghe thấy một giọng nói già nua nghiến răng nghiến lợi giận mắng: "Duệ Đông Đường, nếu Lê Mạn Tư tôi không gϊếŧ anh, thề không làm người!"
Ba người cùng lúc nhìn lại, hóa ra bà lão kia chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại.
Nhưng bà lão này thế mà tự xưng là Lê Mạn Tư, thực sự làm cho người ta