Sắc mặt Lăng Thi Hàm lập tức trở nên rất khó coi!
Bọn họ phái người lẻn vào khống chế phòng bảo vệ, sau đó mở ra cổng lớn tiến vào.
Phòng bảo vệ được người Ngạo Thiên trấn giữ, mặc dù cổng lớn mở bằng tay, nhưng lại được thiết kế bằng thép 316 nguyên chất còn áp thêm ống thép, so với hầu hết các loại cửa khác đều rắn chắc hơn.
Có thể nói, nếu như không phải có người mở cửa từ bên trong, cho dù là zombie lực lớn vô cùng, cũng tuyệt không có khả năng có thể phá hủy nó trong thời gian ngắn như vậy.
Cô ta ba chân bốn cẳng chạy đến sân, chỉ thấy một người phũ nữ mập lùn mặc tạp dề, tay cầm cái chảo đặc biệt lớn, đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mang theo đám zombie sải bước đi vào.
Quả nhiên có khoảng ba bốn trăm con, hơn nữa, phần lớn đều là zombie tiến cấp.
Hả?
Lăng Thi Hàm gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Trợ giúp zombie mở ra cổng lớn, chẳng lẽ là người này!
Mắt thấy đám zombie hùng hổ xông tới, mặc dù hơn ba mươi người Lăng Thi Hàm dẫn dắt đều có vũ khí hoàn mỹ, hơn nữa từng người đều là dị năng giả, nhưng cho dù cộng thêm đám người Liên Thai Sơn cũng không đủ cho zombie gặm.
Lăng Thi Hàm biết, phía sau tòa nhà chính còn có một cái sân nhỏ độc lập nối liền với tòa nhà chính bằng một cửa an ninh bình thường dành cho khu dân cư, trong sân nhỏ kia còn có một cái cửa hông có thể ra ngoài.
Những địa hình này, bọn họ đã tìm hiểu thông qua mấy người Liên Thai Sơn trước khi đến đây.
Cho nên Lăng Thi Hàm cũng không do dự, trực tiếp nói với những người mình mang đến: "Đi, đến cửa hông, rời khỏi nơi này trước lại nói.
"
Lão Cẩu xen lẫn trong đám người lại không nghĩ tới, lúc này anh ta mới uy phong không đến ba phút đồng hồ liền bị ép phải cụp đuôi chạy trốn.
Chẳng qua cũng không quan trọng.
Dù sao gia nhập Ngạo Thiên rồi, sau này Đặng lão đại sẽ là thủ hạ của Vu Tường Cửu anh ta.
Nếu những người này không chịu quy thuận bọn họ, vậy cứ trông coi căn cứ rồi bị đám zombie diệt đoàn đi!
"Không cần, cửa hông đã bị khóa chết rồi.
" Đặng Húc Luân khẽ cười nói, anh ta xách theo một chuỗi chìa khóa trong tay, sau đó ném về phía đám zombie ở bên kia: "Muốn rời đi, chính mình đi lấy chìa khóa đi!"
Đệt!
Móa!
Tên điên này!
Vu Tường Cửu suýt chút nữa tức hộc máu!
"Đặng Húc Luân, mày là đồ ngu sao? Hại người không lợi mình như vậy, mày lại lấy được cái gì? Mọi người đều bị mày hại chết, mày rất vui vẻ đúng không?"
Vu Tường Cửu chửi ầm lên.
Tốc độ đám zombie không phải quá nhanh, nhưng diện tích căn cứ cũng không phải là rất lớn, mắt thấy đại quân zombie sắp đến chỗ bọn họ.
Trước tận thế, Lăng Thi Hàm có một nghề nghiệp cực không xứng đôi với tên của chính mình -- là bà chủ của một quán bar treo đầu dê bán thịt "Gà.
"
Bởi vì nhìn quen sóng gió, cho nên đó là một người phụ nữ rất có quyết đoán.
Cô ta vung tay lên, ba người chuyên phụ trách phá dỡ trong đội lập tức đi về phía phương hướng Lăng Thi Hàm chỉ.
Đó là tường viện cách bọn họ gần nhất.
Nếu không thể đi từ cửa, vậy mở ra một cánh cửa ở trên tường là được!
Lăng Thi Hàm thực sự lười lý luận vô vị với đám điên này.
Không được liền đi bên kia trực tiếp tụ hợp với anh Long bọn họ rồi cùng nhau thủ nhà máy điện đi, đợi khi nào rảnh rỗi, trở về đoạt lại căn cứ này, diệt bọn chúng còn không phải chuyện trong một câu nói?
Đặng Húc Luân nhận ra ba người này, bởi vì bọn họ một người một chiếc RPG-29 súng bắn tên lửa, cộng thêm hai chiếc súng máy hạng nặng QJZ-89, mới khiến cho hơn sáu mươi dị năng giả bọn họ lại bị hơn ba mươi người đè lên đánh.
Về nhân số quả thật là Liên Thai Sơn chiếm ưu thế, thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều là dị năng giả mới tiến cấp, còn đang thích ứng với các loại năng lực chính mình mới thu hoạch được, so với những người Ngạo Thiên đã thân kinh bách chiến kia quả thật là cách biệt một trời một vực.
Nguyên nhân chân chính khiến bọn hắn không dám buông tay đánh cược một lần là, đối phương ngạo mạn bày ra kiểu 89 danh xưng "Máy thu hoạch bộ binh," Đặng Húc Luân chỉ có thể khuất nhục cẩn thận chu toàn.
Nhưng lúc này ấy hả.
.
Nhìn thân ảnh cao gầy quen thuộc trong đám thi thể kia, anh ta không có cách nào biểu đạt cảm kích trong lòng mình.
Cô ấy quả thực chính là Cập Thời Vũ* trong đời mình!
*có nghĩa là mưa đúng lúc, đây là biệt danh của Tống Giang trong tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng Trung Quốc "Thủy Hử.
" Thường được dùng như một phép ẩn dụ cho những người hoặc những thứ có thể được giải cứu vào những thời điểm quan trọng.
Đặng Húc Luân dẫn đầu bắn một mũi tên lớn màu vàng vào ba người kia, nghĩ nổ tường viện của ông đây rồi chạy trốn?
Không dễ như vậy đâu!
Thấy anh ta động thủ, gần như toàn bộ người Liên Thai Sơn đều cùng lúc ra tay.
Những người này thật sự nghẹn lâu lắm rồi.
Bởi vì rõ ràng bày tỏ không chịu gia nhập Ngạo Thiên, bọn họ trơ mắt nhìn đối phương đánh chết, đả thương huynh đệ của chính mình, nhưng người ta đã bày ra những đại sát khí vận sức chờ phát động kia, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chẳng qua