Edit: Jess93
Lâm Tịch vốn cảm thấy, đây là một nhiệm vụ rất đơn giản.
Chỉ cần khiến Hồ Diễm Phân tìm được dũng khí cùng niềm vui để tiếp tục cuộc sống mới, giúp bà ấy chuẩn bị kỹ càng mọi thứ để bà ấy có thể yên vui dưỡng lão là được rồi.
Thế nhưng nhìn tình hình bây giờ, Hạ Tường cô cứu chắc rồi, nếu không đoán chừng một cửa ải kia của Hồ Diễm Phân Lâm Tịch cũng không qua được.
Hiện tại đã có thể xác định Hạ Thiên Tư là linh hồn tà đạo trùng sinh không thể nghi ngờ, Hàn Tố Mai là thứ gì còn chờ thương thảo, nhưng đã có thể khẳng định cô ta cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Lâm Tịch tà mị cười một tiếng: Người phụ nữ này, các cô đã thành công thu hút sự chú ý của bản tọa..
A Lạp Lôi: Lão mị, lúc mị cười có thể dùng ngón tay vuốt ve cằm, như thế sẽ càng thêm vẻ dung tục hèn mọn.
Lâm Tịch: Con thì biết cái gì, thu thập linh hồn tà đạo, lão mị của con sẽ có tích phân của xã khu đó!
A Lạp Lôi: Tích phân của xã khu có thể đổi hạt đậu lôi sao?
Lâm Tịch: Không có hạt đậu lôi, nhưng có khoai tây lát, con muốn không?
A Lạp Lôi hừ lạnh một tiếng, miệng nhỏ nhắm ngay thạch khoai môn, ta đâm ta đâm!
Lâm Tịch dành thời gian đi thành phố một chuyến, trở về xách theo một bao lớn thuốc bột Đông y, đã quyết định muốn bảo vệ Hạ Tường, vậy tận lực làm được tốt nhất.
Thân là một người chấp hành tinh thông dược lý, có thể cô không có cách nào gia tăng tuổi thọ cho một người, nhưng có thể gia tăng chất lượng sinh mệnh.
Sau khi Lâm Tịch lấy mật ong nguyên chất Triệu Tú Lan cho cô, đem thuốc bột đã sơ chế lần lượt xoa thành thuốc bọc đường.
Điều trị thân thể từ từ giống như Hạ Tường, rất thích hợp ăn đại mật hoàn, còn có thể uống bất cứ lúc nào mà không bị hạn chế, cô chuẩn bị làm cho Hạ Tường nửa tháng một lần, để ông ta ăn hết lại đến.
Không nghĩ tới chính là, không đợi Hạ Tường đến, ngược lại là Hạ Thiên Ý và Hàn Tố Mai giành trước tới cửa bái phỏng.
Lâm Tịch phát hiện, dường như có rất nhiều người biết lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô.
Lúc Lâm Tịch mang người từ trên núi xuống, trông thấy Hàn Tố Mai kiều khiếp e sợ tựa sát Hạ Thiên Ý, đứng tại cổng nhà Lâm Tịch.
Hàn Tố Mai chợt nhìn thấy Lâm Tịch, dáng vẻ lập tức vô cùng tủi thân đi tới, cúi người chào Lâm Tịch: "Chị Hồ, Tố Mai có chỗ nào đắc tội chị, khiến chị làm lớn chuyện muốn khiến cho tôi đi vào chỗ chết như vậy?"
Vốn dĩ đám người thấy Lâm Tịch có khách tới nhà đều chuẩn bị tán đi, kết quả Hàn Tố Mai lê hoa đái vũ nói một hơi này, thành công đem tất cả mọi người lưu lại tại chỗ.
Không có ý gì khác, bát quái là bản tính của con người, không liên quan thiện ác, xảy ra chuyện như vậy, ai cũng sẽ muốn xem rõ ngọn ngành.
Cô ta mặc một bộ váy dài bằng lụa màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh búi cao, hành động thướt tha, tìm từ văn nhã, trông giống như một tiểu thư bước ra từ trong tranh.
Hàn Tố Mai yêu kiều mềm mại nâng tay áo lên lau nước mắt: "Chị dụ dỗ Hạ Tường đến nhà chị đêm không về ngủ, tôi không trách chị, dù sao lúc trước các người là vợ chồng, thế nhưng chị không quý trọng Hạ Tường không chịu đối đãi tử tế với mấy đứa bé, cho nên anh ấy mới cùng chị ly hôn, hiện tại tôi là vợ hợp pháp của anh ấy.
Các người làm như vậy, có phải không thỏa đáng hay không? Chuyện này cũng coi như xong, vì sao chị..
Vì sao còn muốn hãm hại tôi.."
Người Hoàng Khê cốc cùng Lâm Tịch ở chung đã lâu, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện tin tưởng một người phụ nữ không rõ lai lịch như vậy, có mấy người lao nhao lớn tiếng ồn ào: "Không có khả năng, cô Hồ không phải loại người này!"
"Nhìn cô như đang hát hí khúc, khẳng định là bịa chuyện rồi! Mỗi ngày chị Hồ đều cùng một chỗ với chúng tôi, mới sẽ không làm chuyện như vậy!"
Thế nhưng Lâm Tịch đã tới đây hồi lâu, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện trước đây của mình, có người muốn giúp cô nói hai câu, nhưng dù sao cũng không hiểu rõ quá khứ của cô, cho nên có người giữ vững trầm mặc.
"Mẹ, bà rốt cuộc có ý gì! Nếu thật sự muốn cùng ba tôi phục hôn bà cứ trực tiếp nói, sao phải.." Hạ Thiên Ý giả vờ giả vịt, buồn bực đập một quyền vào thân cây hợp hoan tại cổng.
Quần chúng ăn dưa vốn là quần tình xúc động phẫn nộ, kết quả nghe xong người đàn ông này thế mà là con trai chị Hồ, thấy chị Hồ cũng không có mở miệng phủ nhận, rất nhiều người đều trợn mắt ngoác mồm, tất cả mọi người trong nháy mắt yên lặng như gà.
Lâm Tịch dùng ngón tay chỉ chính mình một chút: "Tôi..
Hãm hại cô, muốn đưa cô vào chỗ chết? Tôi còn dụ dỗ Hạ Tường? Tôi..
Có nghĩ không thông như vậy sao?"
Mẹ nó, ông đây là Tịch thiếu nữ vĩnh viễn hai mươi lăm tuổi, ông đây tùy tiện khạc đờm đều có thể khạc ra một soái ca, ông đây sẽ dụ dỗ Hạ Tường?
Lâm Tịch