Người phụ nữ bước từng bước nhỏ, nhưng không hề câu nệ, cứ việc quần áo rách rưới lại không ra gì, nhưng thái độ bà ấy đối với Lâm Tịch không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.Lâm Tịch chú ý tới, trước khi người phụ nữ này ngồi xuống có dùng tay phất nhẹ ở chân sau một chút, sau đó mới ngồi xuống ghế, thân cao chừng 1m65, vòng eo thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, hai tay kia nhẹ nhàng phất một cái rõ ràng là động tác ngồi xuống khi mặc váy dài hoặc sườn xám, thoạt nhìn ngược lại có dáng vẻ của tiểu thư khuê tú."Tôi tên Tiêu Trúc Nhàn, tôi là tội nhân, chuyện quá khứ chính là một cơn ác mộng, tôi thật sự không muốn nhớ lại, tiểu thư, nghe nói các người có thể trông thấy một đời của chúng tôi, phải không?"Lâm Tịch gật đầu.Tiêu Trúc Nhàn như trút được gánh nặng, xem ra quả nhiên là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh."Tôi chỉ cầu cô mau cứu cha cùng em trai và chị gái tôi.
Còn tôi và mẹ tôi, cô không cần cố kỵ.
Tôi chỉ cần bọn họ bình an thì không còn tiếc nuối gì nữa."Lâm Tịch nhíu mày nhìn Tiêu Trúc Nhàn, ngược lại là một tâm nguyện ngoài dự liệu, xem ra trong nhà có một bà mẹ cặn bã rồi!Nhìn thân ảnh Tiêu Trúc Nhàn dần dần nhạt đi, Lâm Tịch ấn mở tài liệu cá nhân của mình, đem điểm cộng vào, hai điểm tinh thần, ba điểm vũ lực, rút thưởng chính là vị diện tinh tế.Nghĩ đến thu hoạch trong nhiệm vụ lần trước, Lâm Tịch quan tâm nhất vẫn là vị diện tu tiên!Từ cửa hàng đổi một ít thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt còn có không ít muối ăn và lương khô.Niên đại chiến hỏa bay tán loạn, cô còn phải cứu vớt gia đình nữa, đồ dùng hàng ngày tất nhiên là càng nhiều càng tốt.Những vật này trong cửa hàng bán với giá rất rẻ, trên cơ bản mỗi người chấp hành đi nhận nhiệm vụ đều phải đổi một ít.Lâm Tịch nghĩ nghĩ, đổi thêm một ít nước cùng với quần áo, mặc dù nước cùng đồ ăn trong thế giới của cô có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng thời điểm ở trong nhiệm vụ cô vẫn cố gắng hết sức không dính dáng đến bất cứ thứ gì với thế giới của mình.Thậm chí Lâm Tịch còn nghĩ đến, có nên đổi một cái balo bình thường để đánh lừa xã khu, để không bị người khác phát hiện dị thường?Thật đúng là cần thiết, lúc trước bên trong không gian âm u đầy tử khí, cho dù có một mảnh đất đai, cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.Người chấp hành có nhiều kỳ ngộ, chẳng hạn như Chu Hiểu Lan, tìm được một cái không gian tùy thân, linh điền loại hình, hệ thống vẫn có thể dàn xếp một ít, chẳng qua chính mình vô thanh vô tức trực tiếp có một hành tinh, vậy thì có hơi bất hợp pháp.Ngộ nhỡ vị đại lão nào đó phát hiện, bút lớn vung lên một cái, rồng bay phượng múa viết một chữ "Hủy," đó mới chính là xui tận mạng.Nghe A Lê nói muốn có một quầy hàng tại chợ Tảo là chuyện rất tốn kém, đương nhiên, nếu làm tốt, lợi nhuận tất nhiên cũng rất khả quan.Trước kia là căn bản không có tiền, hiện tại là có tiền không dám dùng, Lâm Tịch yên lặng nhìn trời, không biết giá trị thuộc tính dân đen lúc nào mới có thể lau đi.Chờ nhiệm vụ lần này hoàn tất trở về vẫn nên mua một cái balo đi, dù là loại nhỏ nhất cũng được, nhất là bây giờ Vân hồ ly đã triệt để cùng Ngũ thúc quấy chung một chỗ, mà cô còn may mắn trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố.Lâm Tịch càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.Lúc truyền tống vào nhiệm vụ Lâm Tịch suýt chút nữa bị hù chết.Một gương mặt mấp mô tràn đầy đậu thanh xuân đối diện đang cười dâʍ với cô.Một đạo đèn pin chói mắt đột nhiên sáng lên, Lâm Tịch không nhịn được hơi nheo mắt."Cô em, em, theo anh đi!"Giọng điệu này hơi quen thuộc, lại nhìn chiếc mũ lính màu vàng mang theo hai cái rèm, ờ, một số đoạn kịch ngắn thường thấy lập tức hiện ra.Mẹ nó, ông đây gặp phải quân Thái rồi!Mặt đầy sẹo mụn mặc dù là tra hỏi, nhưng bộ móng vuốt thô ráp đã vươn về phía cô.Xung quanh truyền đến đủ loại tiếng cười không có ý tốt "Hắc hắc, ha ha" thỉnh thoảng xen lẫn vài câu "Hai" (vâng) hoặc là ngôn ngữ bản địa cứng nhắc trêu chọc cô."Tôi chỉ là một người hầu, các vị hãy bỏ qua cho tôi đi, kia mới là di thái thái của soái phủ chúng tôi!" Lâm Tịch vừa tỉnh lại sau chuyến truyền tống thì nghe thấy một cô gái chỉ vào mình nói ở cách đó không xa.Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức vây quanh Lâm Tịch, quả thật như bọn họ nói, chờ ở