Có người nói hắn là bạo quân, mấy năm trước xây dựng rầm rộ, mệt chết bao nhiêu công nhân.Có người nói hắn là minh quân, xây dựng rầm rộ là vì sự phát triển lâu dài.Cũng đúng thôi, hắn khai thông đường sông, thành lập biên phòng… Cái nào không có tác dụng ở cuộc sống ngày nay? Cái nào không phải tạo phúc cho ngàn vạn con dân chứ?Dù Mộ Dung Sử Quan luôn luôn khắt khe đều nguyện ý dùng lượng bút mực lớn để tán tụng vị quân chủ còn trẻ tuổi này.Hậu cung Chiêu Thánh Đế không thể xưng là ba ngàn giai lệ nhưng cũng không phải số ít.Có rất nhiều người vào cung mà chưa được thị tẩm.Điều kiện bản thân Chiêu Thánh Đế vượt trội hơn người.
Trừ bỏ thân phận đế vương, bản thân hắn chính là một người rất tài hoa.
Từ nhỏ hắn đã biết viết thơ luận kiếm, văn võ song toàn, còn trời sinh tuấn mỹ… Nữ tử ngoài cung chen chúc nát đầu muốn hầu hạ hắn chắc khá nhiều.Hắn có vốn để lựa chọn người khác.Có thể là Ngu Đại gặp qua nhiều lão đại, cho nên Chiêu Thánh Đế trâu bò, đối với nàng mà nói thì chỉ trâu bò ở thế giới này thôi.Nàng cũng không sợ hãi Chiêu Thánh Đế.“Ưm.” Ngu Dại lười nhác làm nũng ở trong lòng ngực hắn: “Đại Nhi nhát gan lắm ~”“Quả nhân thấy lá gan của nàng không nhỏ đâu.”Nếu là người khác nghe hắn nói lời này, không chừng sẽ tìm cách nịnh nọt.Chỉ có Quý Phi của hắn, sẽ làm nũng “không hiểu lễ nghĩa” như vậy.Ôm Ngu Đại đặt đến trước gương trang điểm, Chiêu Thánh Đế vẫn không kêu tiểu muội tiến vào.Hắn tự mình lấy cây lược gỗ đặt trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng chải tóc cho Ngu Đại.Ngu Đại nhìn hình ảnh nam nhân đang rũ mắt trong gương, nghiêm túc chải tóc cho mình, chớp chớp đôi mắt.
Môi nàng giơ lên độ cong sung sướng: “Tại sao hôm nay bệ hạ tốt với Đại Nhi như vậy nha?”Tay nàng trống rỗng nên càng muốn vòng đến phía dưới túm lấy tay áo to rộng của Chiêu Thánh Đế.Tay áo gập ghềnh, thô ráp của chỉ vàng khiến Ngu Đại sờ soạng vài cái.Nghe vậy, Chiêu Thánh Đế ngước mắt nhìn nàng một cái, câu môi dưới: “Ngày nào quả nhân không đối tốt với nàng chứ?”“Hôm nay