Editor: Miêu Bàn Tử Đợi đến khi Tiêu Ngự mang theo một đám nô tài, ngẩng đầu ưỡn ngực, trùng trùng điệp điệp đến Thiên Điện, dự đoán là sẽ có người nhiệt liệt hoan nghênh chào đón. Nhưng mà ngược lại, nghênh đón hắn là cả phòng im lặng.
"Hoàng, Hoàng Thượng cát tường."
Chỉ có một tiểu thái giám gác đêm, bị doạ hoảng sợ đến mức chân run rẩy quỳ trên mặt đất.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Xảy ra chuyện gì? Quý nhân đâu?"
Phùng Lực tiến lên gấp giọng hỏi.
Tiểu thái giám ngay cả nói chuyện cũng nói lắp,
"Bẩm, bẩm Phùng công công, chủ nhân nàng, nàng đã ngủ rồi."
Phùng Lực chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân chợt hạ xuống, nuốt ngụm nước bọt, lấy dũng khí nghiêng đầu xem xét, trên mặt chủ tử nhà mình đã kết một tầng sương lạnh.
Hắn liền vội vàng tiến lên muốn đánh thức người, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân không che giấu được nộ khí.
Tiêu Ngự trực tiếp quay người rời đi.
Phùng Lực nhìn hắn, rồi quay lại nhìn gian phòng tối đen như mực, giậm chân một cái, cũng nhanh chóng bước theo.
Cái này là xảy ra chuyện gì nha!
Tiêu Ngự giận đùng đùng một đường đi thẳng đến Khinh Xuân Viện, khiến Lệ tần ngạc nhiên đến kém chút từ trên giường lăn xuống.
Nàng ta vội vàng sửa lại quần áo một chút, cơ hồ là chạy ra nghênh tiếp trước, trên mặt mang theo nụ cười kiều mị,
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng."
Lệ tần chiếm một chữ "Lệ" làm phong hiệu, bởi vì nàng ta có dung mạo và nhan sắc mỹ lệ.
Nhưng từ khi Tô Đát Kỷ dung mạo hơn người xuất hiện, cái chữ "Lệ" này có vẻ hơi hữu danh vô thực*.
*Hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng nhưng trong thực tế không có gì.
Làn da thường thoa phấn lâu dài, lúc này không có son phấn, khó tránh khỏi có chút tì vết. Trước mắt Tiêu Ngự lại hiện lên làn da mềm mại, cực kỳ tinh tế như trứng gà vừa mới bóc kia.
Cho dù hắn có kề sát gần với nàng như thế nào đều không nhìn ra một lỗ chân lông, chớ nói chi là những điểm lấm tấm màu xám cùng đỏ đỏ như hạt đậu* trên mặt Lệ tần. (*tàn nhang)
Tại sao hắn lại nhớ tới cái đồ không biết sống chết kia vậy!
Mặt của hắn đen đi mấy phần, cất bước hướng về phía trong.
Lệ tần bị bơ ở đằng kia, kêu liên thanh vẫn không có nghe đáp lại, kinh ngạc trừng lớn mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì, vẫn là bên cạnh ma ma đẩy, nàng ta mới hồi phục tinh thần, đi vào theo.
"Hoàng Thượng làm sao lại nhớ đến nơi này vậy?"
Nàng ta nũng nịu kề đến bên người Tiêu Ngự, bĩu môi ghen tức nói,
"Thần thiếp còn tưởng rằng, ngài thấy người mới liền xiêu lòng, không nhớ nổi cái dung nhan cũ kỹ của người ta đây ~ "
Vừa nói, Lệ tần linh hoạt chớp chớp đôi mắt, tay rất không thành thật cởi nút giúp hắn.
Người đã tới, liền phải lưu lại ngay!
Ngày hôm nay
vũ cơ kia thăng lên Quý nhân, kết quả Hoàng Thượng không có sủng hạnh nàng. Tối nay Hoàng Thượng lại ở đây, để nàng ta xem về sau vũ cơ kia khiêu chiến với nàng ta như thế nào!
Lệ tần đã đem mặt Tô Đát Kỷ đập nát bấy ở trong lòng, cũng không có phát hiện mỗi một câu mà mình nói, sắc mặt Tiêu Ngự liền khó coi thêm một phần.
"Ba!"
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, Lệ tần bị đau rút tay lại, có chút hoảng sợ nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Hắn thế mà vung tay đánh rớt mình?
Thần sắc Tiêu Ngự đầy băng lãnh,
"Thế nào, nói như vậy là cho rằng trẫm háo sắc sao?"
Trên mặt Lệ tần hốt hoảng một cái, hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống,
"Thần thiếp không có ý tứ này, Hoàng Thượng bớt giận!"
Nhìn thấy thân hình nữ nhân không khác Tô Đát Kỷ cho lắm, quỳ ở bên chân mình, co rúm đến phát run, tựa như một con chó nhỏ vẩy đuôi mừng chủ, Tiêu Ngự hoàn toàn không cảm thấy một chút hào hứng nào.
Nếu như là con nhóc tiểu nhân kia, nhất định phản ứng của nàng sẽ không như thế này.
Hắn trực tiếp đứng dậy, lập tức quyết đoán bước ra ngoài, ngay cả một tia do dự cũng không có.
Một đám nô tài cho rằng bản thân mình có thể ngủ lập tức nhảy dựng lên, vội vàng đuổi theo Tiêu Ngự, hùng hùng hổ hổ lại trở về Thiên Điện.
Lúc này, hắn không có dừng lại trong màn đêm, trực tiếp một cước đá văng cửa rồi đi vào.
Phùng Lực vội vàng để đám tiểu thái giám thắp nến ở bên trong, để tránh cho chủ tử bị trượt chân.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tiêu Ngự một đường hướng về bên trong nội thất, người trên giường đã bị âm thanh ồn ào làm bừng tỉnh, nghiêng người, nửa chống đỡ trên cánh tay, thân ảnh tinh tế mỹ miều dưới ánh nến hiện lên trên màn che.
Chỉ mới nhìn thấy bóng dáng mông lung yểu điệu mờ ảo kia thôi mà nhẫn nhịn đầy mình, không có chỗ phát tiết liền tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Quý dị thông cảm, editor hơi high nên không kiểm soát được việc đăng chương:))))))))) ????Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái????Meo~