Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ quay sang nơi phát ra âm thanh thì thấy mấy vệt sáng lấp loé đến lóa mắt bay thẳng lên mây trời phá tan sự yên tĩnh của bầu trời đêm!
Lại "Bùm" một tiếng, nổ ra đủ mọi màu sắc như một đoá hoa.
Là pháo hoa!
Trong con ngươi trong trẻo của hồ ly dâng lên kinh hỉ to lớn, khiến cho Tiêu Ngự vẫn luôn chú ý tới phản ứng của nàng rất là hưởng thụ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Nàng ấy thích.
Rất tốt.
Cũng không uổng công chính mình vắt óc tìm kế, chuẩn bị nhiều ngày như vậy.
Khóe miệng của Tiêu Ngự không tự chủ cũng vểnh lên.
Những chùm pháo hoa muôn hồng nghìn tía đến loá mắt, chúng xoay tròn, tung bay rồi nở rộ, sau đó lại như sao băng rơi xuống, từng đợt liên tiếp như thế, nhiều đến mức như muốn thắp sáng cả bầu trời đêm.
Tiêu Ngự cố ý chọn địa điểm phi thường xảo diệu, hồ nước giống như tấm gương phản chiếu tất cả mọi thứ trên bầu trời, phá lệ lộ ra mộng ảo tuyệt đẹp, bao phủ ở giữa hai người, giống như lạc vào trong tiên cảnh.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, pháo hoa chóng tàn nhưng lại xinh đẹp đến kinh tâm động phách, khiến cho Tô Đát Kỷ nhìn nó đến không chớp mắt.
Mà Tiêu Ngự lại nhìn chằm chằm nàng, một chút đều không có nhìn pháo hoa trên trời kia.
Trong con ngươi trong suốt của nàng phản chiếu ra ánh hào quang, càng chói mắt hơn so với pháo hoa. Hành động nhảy cẫng lên vì vui sướng cứ như cánh hoa phiêu dạt theo gió đêm rơi xuống, rực rỡ khiến người ta ngất ngây.
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt 7/100 】
Từng chùm pháo hoa loé sáng rồi chợt tắt như thế, giống như là phủ thêm cho nàng một tầng Nghê Thường vũ y nhiều màu, giống như Tinh Hoả Ngân Hà rực rỡ xuất hiện rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Lòng Tiêu Ngự xiết lại, tranh thủ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Tô Đát Kỷ nghe được âm thanh độ thiện cảm vang lên, nụ cười vui sướng trên mặt lúc này mới càng chân thật thêm mấy phần.
Bản nương nương sống hơn ba nghìn năm, có thể nói là nhìn pháo hoa từ lúc được sáng tạo ra làm sao đến lúc phổ biến như thế nào, còn có cái dạng hoa lệ tinh xảo gì chưa xem qua?
Có chút xíu trò vặt vãnh này mà nghĩ rằng đả động được ta?
A, thật ngây thơ.
Nhưng mà nể mặt ngươi một chút,
sợ ngươi nghĩ quẩn, tự kỷ chui vô góc phòng chơi với kiến nên ta mới giả vờ cái dáng vẻ vui mừng đến không kìm được thôi.
Vì một mình nàng mà bày ra một màn pháo hoa như thế, qua một hồi lâu, Tô Đát Kỷ tựa như mới tỉnh hồn lại từ trong mộng ảo mỹ lệ kia.
Trong mắt nàng lóe ra lấm ta lấm tấm ánh sáng long lanh, cảm động sắp khóc,
"Hoàng, Hoàng Thượng..."
Hai chữ vừa thốt ra liền nghẹn ở yết hầu, Tô Đát Kỷ tựa như vui vẻ cũng không biết thể hiện như thế nào cho đúng, chân tay luống cuống trực tiếp đâm sầm vào trong ngực Tiêu Ngự.
"Tạ ơn Hoàng Thượng, nô gia, nô gia rất thích."
Nàng đem đầu chôn ở lồng ngực kiên cố kia, thanh âm rầu rĩ, lại rung động đến trong lòng Tiêu Ngự.
Dừng một chút, Tô Đát Kỷ lại sốt ruột sửa lại lời nói:
"Không đúng, là vô cùng thích! Thích đến không thể thích hơn!"
Cái trò kinh hỉ này, nếu có người chuẩn bị cho ngươi, trong lòng của hắn nhất định sẽ có một dãy giá trị chờ mong tồn tại, chờ mong ngươi sẽ thích phần ngạc nhiên này.
Ngươi biểu hiện vui vẻ, hắn sẽ rất cao hứng, bởi vì hắn có được sự đồng tình từ ngươi.
Nhưng nếu như ngươi không hài lòng, thì đối với hắn sẽ là đả kích gấp đôi. Bản thân hao tâm tổn trí phí sức chuẩn bị lễ vật, lại không thể lấy lòng ngươi, vậy toàn bộ vất vả liền uổng phí, không những vậy còn tàn nhẫn đem toàn bộ chờ mong của hắn phá hủy.
Mà quá trình chuẩn bị kinh hỉ tốn càng nhiều tâm tư thì giá trị chờ mong càng cao.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Cho nên Tô Đát Kỷ - vô cùng thấu hiểu lòng người - không che giấu tâm tình vui đến phát khóc của chính mình, khiến cho Tiêu Ngự cảm giác đạt được thành tựu to lớn.
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt 12/100 】
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Nhá hàng trước 1 chương do trời mưa:))))
????Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái????Meo~