Editor: Miêu Bàn Tử Tô Đát Kỷ cúi đầu không nhúc nhích, cứ nhìn chăm chú chủy thủ giống như là đang suy tư cái gì.
Lưỡi đao được mài đến cực mỏng, tản ra ánh sáng rét lạnh, cho dù Tiêu Ngự không nhìn thấy mặt của nàng, cũng có thể tưởng tượng đến chủy thủ này phản xạ trên hai gò má bạc tình bạc nghĩa của nàng như thế nào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hắn cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tiêu Ngự muốn nhìn một chút, đến cuối cùng nàng muốn làm gì!
Tô Đát Kỷ không có để hắn đợi quá lâu, nàng nhìn chủy thủ thật sâu rồi thở dài, liền đem nó cắm lại vào trong vỏ đao, vung sa y lên, giấu ở chỗ sau lưng.
Chỗ giấu vừa vặn bị Tiêu Ngự nhìn thấy toàn bộ!
Con ngươi đen như mực của hắn bỗng nhiên co rụt lại, tâm vốn như một viên lửa nóng hổi trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.
Nàng, rốt cục kìm nén không được, muốn xuống tay với hắn rồi?
【 Đinh! Độ thiện cảm -10 điểm, tiến độ trước mắt 7/100 】
Thanh tiến độ vang lên âm thanh một cái, làm hệ thống muốn tắc nghẽn cơ tim,
【 Toang! Một đêm làm không công! 】
Tô Đát Kỷ lại mắt điếc tai ngơ, thậm chí hơi nhếch khóe môi lên một chút, lúc này mới quay người đi ra ngoài.
Tiêu Ngự đã sớm rời đi, ngồi ở trên giường làm bộ xem sách, vừa thấy nàng ra, trong mắt liền tràn đầy ôn nhu, mở rộng vòng tay về phía nàng.
Hắn đã chủ động như thế, Tô Đát Kỷ cũng không làm bộ làm tịch, nàng như yến non bay về rừng, chạy tới nhào vào trong vòng tay của hắn.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra như đoá hoa tươi mát hương khí, vẫn còn lưu lại hơi nước chưa tiêu tán đi, bên trong còn mang theo hương vị ngọt ngào trực tiếp trườn vào trong mũi hắn, khiến cho cả người thoải mái dễ chịu.
Nhưng lực chú ý của Tiêu Ngự sau lưng nàng lại không cách nào dời đi được.
Cho dù nàng đem chủy thủ giấu rất kỹ, nhưng sa y quá mỏng, bên trong có dị vật gì vẫn sẽ nhô lên.
Trong ánh mắt của hắn lướt qua một tia lạnh lẽo, liền đưa tay sờ lên.
Thân thể của Tô Đát Kỷ bỗng nhiên cứng đờ, cơ hồ là phản xạ có điều kiện đè chặt bàn tay của hắn.
Thấy mắt hắn đầy nghi hoặc mà nhìn mình, lúc này thần sắc của nàng có chút kinh hoảng, vội vàng cười quyến rũ nói:
"Hoàng Thượng ~ ngài thật xấu~ ngứa chết nô gia~"
Vừa nói xong, nàng liền ra sức đem tay của hắn đẩy ra xa, sau đó có chút nóng nảy đẩy ngã hắn xuống giường, cực lực che dấu dị thường của mình.
Bộ dáng phong trần này, cùng vừa đáng yêu mới nãy của nàng, tưởng chừng như là hai người khác.
Cho nên, sau khi nàng đã thống khổ giãy dụa, lại đưa ra lựa chọn của mình, là muốn giết chết hắn rồi?
Mà lại là thời điểm hắn nguyện ý thị tẩm cùng một nữ tử đầu tiên?
Băng sương trong ánh mắt của Tiêu Ngự càng ngày càng ngưng kết thành một mảnh.
Nàng muốn tại thời điểm hắn không có chút phòng bị nào ra tay ám sát để đề cao xác suất thành công, hay là nói, nàng đang thương hại hắn, thời điểm hắn đạt tới vui sướng cực hạn, sau đó một kích trí mạng, để nỗi thống khổ của hắn ít đi một chút?
Ở trong lòng Tiêu Ngự liên tục cười lạnh.
Dù nàng có nâng phong tình vạn chủng lên tay, tại trước mắt hắn chậm rãi đem sa y từ trên đầu vai mượt trắng muốt kéo xuống, lộ ra cảnh sắc mê người như thế nào, hắn cũng chẳng còn một chút hào hứng.
"Khụ khụ!"
Mắt thấy thân thể mềm mại của tiểu yêu tinh trước mặt ngã xuống, hắn đột nhiên ho khan hai tiếng.
Tô Đát Kỷ trì trệ động tác, vội vàng ân cần hỏi:
"Hoàng Thượng, ngài thế nào rồi? Có phải là nô gia làm đau ngài không?"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tiêu Ngự che lấy miệng của mình lại làm bộ ho hai tiếng, lúc này mới trầm trầm nói:
"Đại khái là vừa rồi ở bên hồ gió thổi, cảm thấy có chút lạnh thôi, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi sớm một chút liền tốt."
Ý tứ chính là, trẫm không muốn cùng nàng bạch bạch bạch, nàng nhanh tắm một cái rồi ngủ đi.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Không có lap~ T^T edit đt mỏi mắt luôn quý dị oi~~~~ ????Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái????Meo~