Editor: Miêu Bàn Tử
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền biết vì sao nàng không cãi lại Lan Phi mà bần thần ngồi đó như thế.
Đó là vì nàng gắt gao nhìn chằm chằm ngọc khắc đã vỡ thành hai mảnh trên mặt đất, mà thứ đó đúng là lễ vật sinh thần hắn tặng nàng, con Tiểu hồ ly mà nàng luôn nâng niu trong ngực mỗi khi ngủ!
Trong lúc thử thuốc, mỗi lần bị dược liệu giày vò đến chết đi sống lại, Tô Đát Kỷ liền nắm chặt nó. Có thể nói nó đã trở thành một cái trụ cột tinh thần của nàng.
Nhưng mà bây giờ trụ cột nát rồi.
"Phiên Phiên!"
Tiêu Ngự lo lắng gọi nàng, nhưng tiểu yêu trong ngực như bị điểm huyệt, hoàn toàn không phản ứng chút nào.
Trong mắt nàng chỉ có con Tiểu hồ ly đã bể nát kia.
Mắt thấy mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, Tiêu Ngự còn chưa kịp kêu thêm một tiếng, con ngươi của Tô Đát Kỷ bỗng nhiên phóng đại, liền ngất đi.
"Phiên Phiên!"
Tim Tiêu Ngự đều muốn ngưng đập, liên thanh gọi,
"Truyền thái y! Nhanh truyền Lư thái y!"
Tô Đát Kỷ hoàn tất việc giả vờ ngất, rút thần thức ra nhìn hắn đem chính mình ôm vào trong.
Mà "người bị hại" Lan Phi?
Hoàn toàn bị lơ đi, nàng ta không dám tin cứ quỳ tại đó, hơn nửa ngày không nhớ tới việc đứng lên.
Vẫn là ma ma bên cạnh không nhìn được, dìu nàng ta lên đưa về cung.
Hiện tại trái tim Tiêu Ngự đang treo lơ lửng, tất cả đều lo lắng cho Tô Đát Kỷ, nào còn tâm tư khác để ý đến nàng ta.
Nhìn tiểu yêu mặt tái nhợt nằm trên giường, trong lòng hắn dâng lên khủng hoảng.
Lúc nãy ôm nàng, hắn chỉ thấy bản thân nàng nhẹ đến đáng sợ, cảm giác nàng giống như là một chiếc lông vũ, tùy ý bay đi theo gió.
Lư thái y chạy đến đâm châm cho Tô Đát Kỷ, y thuật ông tinh xảo, một chút liền đâm tỉnh.
Hệ thống:...
【 chẳng lẽ không phải vì hồ ly tinh này sợ đau nhức sao? Cho nên mới tranh thủ sắp xếp thời gian tỉnh lại sao? 】
Tô Đát Kỷ tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là cuống quít tìm kiếm bốn phía,
"Tiểu hồ ly của ta đâu? Tiểu hồ ly đây mất rồi?"
Tiêu Ngự nhìn bộ dáng này của nàng, tới trước bắt lấy tay nàng, ép buộc nàng
nhìn hắn,
"Phiên Phiên, nàng tỉnh, nàng nhìn trẫm."
Trong lòng của hắn loạn thành một đoàn.
Nàng quan tâm lễ vật kia như thế, có phải là đại biểu cho việc nàng đã toàn tâm toàn ý với hắn rồi không?
Trong đầu Tiêu Ngự hai bên giao chiến. Một bên nói, nàng vì hắn mà nghiệm thuốc hủy thân, chẳng lẽ một mật thám sẽ vì nhiệm vụ mà làm được tới như vậy sao?
Một bên khác lại nói, mật thám chính là mật thám, nàng vì đạt được mục đích của mình không từ thủ đoạn, dùng khổ nhục kế cũng không phải không có khả năng.
Nhìn gương mặt nhỏ tái nhợt của Tô Đát Kỷ, Tiêu Ngự quyết định thăm dò nàng lần cuối cùng.
Chỉ cần lần này nàng thông qua khảo nghiệm của hắn, thì về sau hắn sẽ sủng nàng tận xương, cho dù thời gian qua đi cũng sẽ không đổi.
Nhưng nếu như không có thông qua... Vậy hắn liền nhẫn tâm chặt đứt phần lo lắng này, tiếp tục làm một đến vương vô tình.
"Phiên Phiên",
Hắn ôn nhu mở miệng,
"Quà sinh nhật của nàng nát rồi, trẫm đổi lại cho nàng một cái có được hay không?"
Không đợi Tô Đát Kỷ nói chuyện, hắn nói tiếp:
"Trẫm, cho nàng một cái nguyện vọng. Nàng muốn cái gì, trẫm đều đáp ứng."
Ánh mắt Tiêu Ngự sáng rực, giống như là cường điệu, lại như dỗ dành nói lại một lần,
"Chỉ cần nàng muốn, bất cứ cái gì, đều có thể."
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- Chương này máu chó đầy đầu:)))))
????Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái????Meo~