Mỹ nhân hiện tại đã được Lâm Ngọc cứu ra, cô nói "Cảm ơn chị!"
Lâm Điềm bộ dáng hòa nhã, bên trong hận muốn xé nát gương mặt trước mắt, "Không sao, mạt thế đến rất nguy hiểm! Em có sao không?"
Lâm Điềm lắc đầu, "May có chị Lâm Ngọc đến cứu nên không sao..."
Lâm Ngọc gật đầu, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn bình thường trên tay Lâm Điềm.
"Chiếc nhẫn này là của mẹ em để lại sao? Có thể cho chị em được không?"
Cô nghe Lâm Ngọc nói liền nhìn về chiếc nhẫn có vẻ bình thường của mình, mẹ cô nói không được đưa cho ai hay là tháo xuống.
Cô hơi chần chừ, nhìn chị gái một chút, nghĩ nghĩ táo ra mọt chút chắc cũng không sao.
Rút chiếc nhẫn ra đưa cho Lâm Ngọc, nhận lấy nhẫn, vốn bộ dáng hòa nhã đột nhiên biểu tình vặn vẹo.
Lâm Điềm nhìn cô ta mà hoảng sợ, chị gí có chuyện gì vậy? Sao lại có biểu tình như vậy?
"Lâm Điềm, cô chết chắc rồi!" giọng nói gằn từng chữ như có thâm thù đại hận.
"Chị...."
"Đừng gọi ta là chị! Ta nhất định sẽ hành hạ cô cho cô biết thế nào là địa ngục!"
Lâm Điềm lui vài bước sợ hãi, Lâm Ngọc tiến đến cầm chặt cổ tay của cô, móng tay đâm vào da thịt của Lâm Điềm làm cho cô chảy máu.
"A..."
Đau đớn cảm giác làm cho Lâm Điềm hét lên một tiếng, nhìn bộ dạng tàn nhẫn của người chị, khóe mắt cô ẩm ướt.
Lâm Ngọc chưa kịp kéo Lâm Điềm đi thì trước mắt cô ta xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp mỉm cười với cô ta.
Dơ tay lên chào, Vân Dao nói, "Hello Lâm Điềm, mình tới rồi!"
"Cút ra!" Lâm Ngọc hét lên.
Lâm Điềm phía sau nhìn thấy Vân Dao thì có cảm giác hi vọng.
"Trả người lại đây, nếu không tôi cho một trận!" Vân Dao.
Lâm Ngọc giữ càm chặt tay Lâm Điềm, làm cho cô ấy nhăn mặt.
Thấy Lâm Ngọc không thả người, Vân Dao bộ dán bất đắc dĩ, không phải nàng muốn đánh nhau mà là vì cô ta muốn đánh.
Ta chỉ giúp ước nguyện của người ta thôi.
Công dân tốt.
\[ …