Thái phó ngất đi Vân Dao không quan tâm cho lắm. Nàng quay người bỏ đi chơi.
\[Ký chủ muốn làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội mà như vậy sao?\]
"Quên mất! Thôi kệ, lỡ rồi thì thôi"
\[…\]
"Ngươi tên gì nha?" Vân Dao hỏi.
\[Ta tên là Vương Vạn Tuế.\] hệ thống rất vui khi có người hỏi tên mình.
Khóe miệng co giật, "Vương Vạn Tuế?"
Cái tên gì mà kì vậy?
\[Miễn lễ...\]
"Từ nay ta gọi ngươi là Vương Đoản Mệnh!" Vân Dao nói.
\[ ... \] what?
Đoản mệnh?
Bạn Vương Đoản Mệnh bốc hỏa, cái gì mà đoản mệnh.
Cô đang rủa nó sao?
Vân Dao biết thái độ của hệ thống ra sao, bù thêm câu, "Vương Đoản Mệnh, quà tân thủ ngươi nói dùng ra sao?"
\[ Không biết! \] Vương Đoản Mệnh mặc kệ nàng.
Không biết!
Không biết!
Không biết!
Đừng hỏi ta!
Vương đây tức giận rồi, cần được dỗ dành yêu thương.
"Nói hay không? Không nói, ta liền kiện ngươi." Vân Dao nói.
Trong tiểu thuyết có ghi có thể kiện mấy cái hệ thống này lên cấp trên, nàng cũng có thể đi?
Vương Đoản Mệnh đại khái bị dọa, khai ra.
Đùa!
Nó bị cô kiện có mà bị giám chức!
\[Quà tân thủ của ngươi là mắt nhìn xuyên thấu, chỉ cần động ý niệm thì có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ!\]
Vân Dao sờ cằm, nghe có vẻ trâu bò.
Thử xem sao.
Trong đầu ý niệm động, Vân Dao nhìn về một phía, tập trung ánh mắt.
Hình ảnh lóe lên một cái, nàng nhìn thấy mọt căn phòng xa xỉ, báo vật quý giá, ngọc bội vàng bạc.
Ánh mắt nhúc nhích, nhìn về giường.
Đập vào mắt nàng là hình ảnh một nữ nhân hai mươi mấy tuổi khuôn mặt kiều mị câu nhân.
Nàng cùng mọt cái hắn y tuấn tú khoảng hơn hai mấy đang nói chuyện gì đó, nói được vài câu thì thấy nam nhân đè mỹ nhân kiều mị lên giường.
Trong đầu Vân Dao lóe lên một vài hình ảnh không dành cho trẻ em, rất nhanh trên giường xuất hiện cảnh kiều diễm xuân sắc.
Thu lại ánh mắt, Vân Dao nghĩ lại thứ mình vừa thấy mà có chút cay mắt.
Nghĩ lại...
Đó không phải là Thục phi nương nương đệ nhất