Lâm Ngọc hận nghiến răng, "Cô … "
Vân Dao giơ tay trước mặt, "Không nói với cô làm gì cho mệt nữa, trả chiếc nhẫn đây!"
Trong lòng Lâm Ngọc lộp độp thầm kêu không hay, nhưng mà giả vờ bình tĩnh, bộ dáng không biết gì hết.
"Nhẫn nào? Tôi không hiểu cô nói cái gì?"
"Còn chống cự? Cô muốn tự mình ra tay hay là ta giúp cô?" Vân Dao tiến đến phía cô ta vài bước.
Lâm Ngọc hoảng sợ, muốn lui nhưng sau lưng cô ta là ghế còn thêm thân thể mệt mỏi, trốn sao được.
"Cô đừng qua đây! Dừng lại!!"
Lâm Ngọc gào thét nhưng mà vẫn bị Vân Dao chính xác lẫy nhẫn từ trong người ra, nhìn nhẫn trong tay.
"Cô mau trả lại, đây là đồ của tôi, nó là nhẫn bình thường thôi!"
Nàng liếc cô ta bộ dạng hoảng sợ kia.
Chiếc nhẫn đã được nhỏ máu nhận chủ, trừ khi nhỏ máu của nữ chính thật thì mới nhận chủ lại.
Trong nhẫn chắc hẳn nhiều vật tư.
Nàng truyền tinh thần lực vào trong nhẫn, phát hiện quả thực không gian bên trong chật kín vật tư.
Bây giờ đem nhẫn cho nữ chính thật thì chắc hẳn không chết đói khi đến căn cứ.
Mà bên Lâm Ngọc, khi không gian bị tinh thần lực của Vân Dao đi vào thì cô ta ôm đầu hét thảm thiết.
"A a a!!! "
Đau!
Trong đầu cô ta đau đớn như muốn chết, cô ta quằn quại trên ghế nhăn nhó mặt mày.
Lúc Vân Dao rút đi khỏi nhẫn không gian thì cơn đau mới giảm một chút, nhưng mà vẫn nhói đau.
Lâm Ngọc đau giống như bị dị năng hệ tinh thần tấn công vậy.
Vân Dao rút tinh thần lực khỏi không gian xoay người rời đi, không cần quay lại nàng cũng biết Lâm Ngọc như thế nào.
Dù sao cô ta chết được.
Rời đi được một đoạn, Vân Dao thân hình bị một cánh tay choàng qua cổ giữ chặt không đến nổi khó thở.
Người đằng sau ghé sát tai nàng thì thào, "Tỷ tỷ … "
Là Thiên Vệ.
Vân Dao, "Buông."
Thiên Vệ, "Tỷ không hỏi ta đi đâu sao?"
Vân Dao, "Đi thăng cấp mà thôi … "
Thiên Vệ khóe miệng cười xinh đẹp, buông ra đến trước mặt nàng, "Tỷ biết thật nhiều, có nên giết người diệt khẩu hay không đây? A, tỷ ngày càng ngon miệng hơn đâu,