"Doanh trại chúng ta có nhiều thứ huấn luyện như bắn cung, cưỡi ngựa, … Mỗi người trong các ngươi có thể học một hoặc nhiều thứ, nhưng mà một khi tập luyện phải cho ra hồn cho ta! Ai cà lơ thì chịu theo quân pháp! Nghe rõ chưa hả?"
Lí tướng quân giọng lớn làm cho đám tân binh sợ hãi rụt đầu.
Vân Dao phía dưới đứng ngay hàng đầu, Lí tướng quân đi qua ồm ồm lớn tiền mà tai nàng hơi đau, nàng đưa tay lên sờ sờ tai.
Hắn ta gét không sợ vỡ họng hay sao?
"Ngươi! Lên đây đánh với ta!" Lí tướng quân lấy tay chỉ thẳng nàng.
Lúc hắn nói mà không nghiêm chỉnh nghe, coi lời hắn là nước đổ đầu vịt sao.
Tân binh tất cả đồng loạt nhìn về phía nàng có đồng tình, có thương hại, có vui sướng khi người gặp họa.
Vân Dao " … " Hắn nói ta hả?
\[ Đúng rồi đấy! \] Vương Đoản Mệnh nói.
Vân Dao trước mắt mọi người, tiến lên đứng đối diện với Lí tướng quân.
Lí tướng quân, "Đánh!"
Dứt lời, Lí tướng quân động thủ, nắm đấm hướng thẳng mặt.
Vân Dao theo phản xạ bắt lấy tay hắn, một cước phía bụng mà đá.
Rầm!
Bị một cước, Lí tướng quân như diều đứt dây bay xa lăn trên đất nhiều vòng rồi dừng lại, không nhịn được hắn phun một ngụm máu, nằm không động đậy trên đất.
Toàn trường tĩnh lặng.
Mọi người, " … " Tướng quân sao rồi?
Vân Dao, " … " Chết rồi?
Nàng cố gắng giảm nhẹ lực đạo lắm rồi.
Mọi ánh mắt kinh dị nhìn nàng, đa phần là khiếp sợ, một cái mười sáu tuổi nam tử nhìn như liễu yếu đào tơ một chiêu đánh bại tướng quân nhiều nam năm chinh chiến xa trường.
Còn đánh làm cho bò không nổi!
Quái vật! Đại biến thái!
Không ít người cảm thấy may mắn vì không đắc tội, nếu không chỉ sợ … nghĩ đến mà thấy toàn thân đau.
Vân Dao tiến đến chỗ Lí tướng quân, cúi xuống xem hắn chết chưa, hắn mà chết khá phiền phức.
Chưa kịp đụng chạm thì người nằm trên đất run rẩy, sau đó bật dậy mặc kệ vết thương đang đau mà vỗ vai Vân Dao, cười sung sướng.
"Tốt! Tốt!