An Dương kêu người dậy mà không xong, tiếng bước chân ngoài kia ngày càng dồn dập.
"Đừng kêu ta!"
"Một chút thôi, một chút … "
Hai tên trên người mắt nhắm miệng lẩm nhẩm, An Dương mày nhíu lại không vui nhìn hai người không chịu dậy.
Trong ba người thì hắn là người có suy nghĩ trưởng thành nhất nên trước khi đi hai nhà Lịch gia và Băng gia đã nhờ hắn trông coi chiếu cố hai tên này.
Mà bây giờ …
Hắn dùng vũ lực thì không tốt.
Quân doanh có quy định, những ai cùng lều với nhau thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Ví dụ như bây giờ, ai đó trong bốn người dậy muộn thì cả bốn sẽ bị phạt.
Mà hai người này không hịu dậy, hắn kêu không xong.
Vân Dao đợi hết kiên nhẫn, nàng tiến đến đạp cho Lịch Tước và Băng Hạ bay xuống giường, động tác không chút kiêng kị mà dứt khoát có chút thô bạo.
"Á … "
Bị đạp xuống giường không đau mới lạ, hai người bọn hắn lập tức tỉnh táo, Lịch Tước miệng tức giận, "Mẹ a! Ai dám đá ta!"
Vừa quay ra sau thì thấy Vân Dao ánh mắt không thân thiện nhìn hắn, nàng môi mở, "Cút dậy, nhanh chóng ra tập hợp cho ta!"
Lịch Tước Băng Hạ nhanh chóng bật dậy chuẩn bị tốc độ nhanh cực kỳ, như thể chậm một chút là chuyện.
Quả thực bọn hắn chậm là có chuyện, Vân Dao một chiêu hạ tướng quân, bọn hắn đây là thiếu gia chỉ sợ ăn một chiêu cái là nằm liệt giường chờ chết, tư vị này bọn hắn không phải chưa từng nếm phải, lúc đó bị cha đánh cho nửa tháng mới xuống giường.
Lúc bọn hắn tới tập hợp cùng binh lính khác thì vừa lúc, cũng có không ít tân binh chậm trễ tập hợp nên bị phạt, những ai bị phạt sẽ bị khóa mỗi chân với một cục đá nặng, mang cái này chạy quanh doanh trại, sẽ có người canh chừng bọn họ tránh gian lận.
Chiều dài đường chạy không phải nhỏ huống chi trên đoạn đường phải mang đá nặng trên chân.
Hôm nay buổi luyện tập rất đơn giản, chính là chạy bộ quanh quân doanh,