*Phi tử bị vứt bỏ trong lãnh cung của bạo quân
Edit: PaduC/ Beta: Norah
Nam Tầm ở lãnh cung tên là cung Trì Mộ, trì mộ tuổi xế chiều, vừa nghe đã biết không phải tên gì hay.
Tiểu nha đầu Thúy Hoàn vừa dọn dẹp các thứ, vừa khóc chít chít: "Nương nương, sao Hoàng thượng có thể đối xử với người như vậy. Người vừa mới vào cung chưa tới ba tháng, Hoàng thượng chưa bao giờ lâm hạnh người thì thôi, hôm nay còn vì nữ nhân hư Lý Thục phi mà đày người vào lãnh cung! Hoàng thượng đây là đang làm lạnh lòng Tần gia a."
Nam Tầm lén lút ăn viên đan cường thân kiện thể Tiểu Bát tặng, xương đã nối liền rồi. Nàng từ từ nhích đến nằm xuống trên giường nhỏ, khẽ nói: "Chỉ sợ Hoàng thượng đã sớm muốn ra tay với Tần gia."
Tiểu nha đầu cả kinh: "Cái gì? Hoàng thượng có thể vong ân phụ nghĩa vậy ư? Nếu lúc trước không có lão thái gia, sao bây giờ có nước Đại Yến?"
Nam Tầm liếc tiểu nha đầu này, thầm nghĩ nhà mẹ đẻ của nàng làm sao lại kín đáo đưa cho nàng một nha đầu ngu xuẩn như thế. Câu nói thế này có thể tùy tiện nói lung tung sao?
Nhưng rất nhanh, Nam Tầm đã biết vì sao. Tiểu nha đầu Thúy Hoàn này nhìn vô cùng không đáng chú ý, nhưng nàng ấy lại là cao thủ thâm tàng bất lộ! Đặc biệt một thân khinh công kia, chà chà, có thể vượt nóc nhảy tường trong hoàng cung, muốn đi đâu chỗ nào là có thể đi, trâu bò đến một cảnh giới!
Thúy Hoàn quét dọn xong toàn bộ lãnh cung liền đi tìm thuốc cho Nam Tầm, trong lúc đó đương nhiên bị làm khó dễ không ít, vì lúc trở lại đôi mắt của tiểu nha đầu đã đỏ ửng, nhưng trên tay nàng lại cầm chặt hai túi thuốc.
"Thúy Hoàn, về sau chúng ta không đi cầu xin người khác, ta che chở muội." Nam Tầm xoa đầu tiểu nha đầu, cảm thấy tiểu nha đầu này rất làm người thương.
Thúy Hoàn khóc lóc nói vâng, sau đó đi phòng bếp sắc thuốc.
Nam Tầm chống cằm bắt đầu suy nghĩ một vài vấn đề: "Tiểu Bát à, ta cảm thấy có cái gì không đúng. Vì sao ánh mắt Hoàng đế nhìn ta lại có căm ghét nồng nặc đến vậy, lẽ nào trước đây Tần Bộ Diêu đã làm chuyện gì khiến hắn căm thù đến tận xương tận tủy?"
Tiểu Bát khụ khụ: "Nhắc đến chuyện này, ta đang định nói với ngươi đây."
Vừa nghe giọng điệu này của Tiểu Bát, Nam Tần lập tức có dự cảm không ổn.
"Tên Hoàng đế này chính là nhân vật phản diện đại boss giá trị ác niệm 100, mục tiêu độ hóa lần này của ngươi." Tiểu Bát nói.
Nam Tầm không ngạc nhiên chút nào ừ một tiếng: "Cái này ta đoán được rồi."
Tiểu Bát cả kinh: "Ta còn chưa nói, sao ngươi đoán được."
Khóe miệng Nam Tầm cong lên: "Bởi vì Hoàng đế mặt đẹp chân dài, không giống một con chim tốt."
Tiểu Bát hắng giọng, đầu tiên nói một câu "Ngươi thật thông minh", sau đó bắt đầu ấp úng nói tiếp: "Là thế này, bây giờ tên Hoàng đế này... Trùng sinh."
Nam Tầm vừa nhấp ngụm nước trà rẻ tiền vào miệng đã phun ra ngoài.
"Tiểu Bát, ngươi vừa nói cái gì cơ?" Hai mắt Nam Tầm trợn tròn cả lên.
Tiểu Bát giải thích: "Có vài thế giới thỉnh thoảng sẽ có một hai người đạp số chó ngáp phải ruồi, nhân vật phản diện cũng không ngoại lệ, hắn có được cơ duyên sống lại, về tới thời điểm hắn vừa đăng cơ làm vua."
Nam Tầm mặt chết nói: "Tiểu Bát, đừng vòng vo, ngươi nói thẳng đời trước Tần Bộ Diêu làm chuyện gì khiến hắn căm thù như thế đi."
"À, thực ra cũng không có gì. Đời trước, không phải Hoàng thượng thi hành chính sách tàn bạo sao. Quần thần bất mãn, đệ đệ của Hoàng thượng - Hiền vương trực tiếp liên hợp với Tần lão tướng quân soán vị. Sau khi Hiền vương đăng cơ liền lập ngươi làm hoàng hậu, ngày đại điển sắc phong vừa lúc cùng ngày Hoàng thượng uống thuốc độc chết trong lao."
Nam Tầm:...
"Cưng à, đây là cái mà ngươi nói không có gì?"
Tiểu Bát ho hai tiếng, không nói.
Nam Tầm hừ nhẹ: "Nói đi, còn có gì nữa, nói rõ một lần cho ta."
Tiểu Bát thấy nàng chẳng tức giận mấy, lúc này mới tiếp tục nói: "Ngươi và Hiền vương thuở nhỏ thanh mai trúc mã, có điều đời trước Hoàng thượng vì lung lạc thế lực Tần gia, viết một đạo thánh chỉ bắt ngươi vào cung. Đúng rồi, không phải ngươi hỏi tại sao Hoàng thượng hận ngươi thế hả, là bởi vì đời trước lúc hắn còn chưa chết, ngươi đã cùng Hiền vương lăn lộn với nhau rồi, còn bị hắn nhìn thấy tận mắt hai người điên loan đảo phượng*, hơn nữa không chỉ
một lần ơ. Nếu không phải Hoàng thượng kiêng kỵ thế lực Tần gia quân, sợ là phải cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi máu chảy tại chỗ đâu ~"
*điên loan đảo phượng: lăn giường
Nam Tầm một mặt mờ mịt.
"Tiểu Bát à." Nam Tầm dịu dàng kêu một tiếng.
"Ôi, sao rồi?" Tiểu Bát hỏi.
"Ngươi cho ta xuyên thành Tần Bộ Diêu, đời trước Tần Bộ Diêu này lại đội một cái nón xanh mượt* lên đầu Hoàng đế, còn bị Hoàng đế bắt gặp nhiều lần. Ngươi con mẹ nó không phải đang trêu ta à? Dùng thân phận như thế bắt ta đi độ hóa đại boss giá trị ác niệm 100, ngươi nghĩ linh hồn ta tự mang thánh quang có thể chiếu khắp thiên hạ?"
*Đội nón xanh: ngoại tình
Tiểu Bát nói: "Ta đây cũng không có cách nào mà. Thực ra Lý Thục phi kia là thích hợp nhất, nhưng đời trước không phải nàng ta bị Tần Bộ Diêu đánh chết à. Tuy Hoàng đế sống lại, nhưng khó đảm bảo bi kịch không tái diễn, hơn nữa cơ thể của nàng ta không quá phù hợp với linh hồn ngươi. Tóm lại, ta liền chọn Tần Bộ Diêu."
Khóe miệng Nam Tầm co giật: "Ngươi đang nói, đời trước Lý Thục phi này bị Tần Bộ Diêu giết chết?"
Tiểu Bát ừ một tiếng, hỏi: "Thế nào, có vấn đề gì sao?"
Nam Tầm trực tiếp nhìn trời: "Ngươi có thể thấy thái độ Hoàng thượng đối xử với Lý Thục phi chứ?"
Tiểu Bát nói: "Nhìn thấy. Bởi vì đời trước khi Hoàng thượng sắp rơi đài, tất cả đám oanh oanh yến yến trong hậu cung đều bắt đầu không an phận, mà chỉ có Lý Thục phi bị ngươi đánh chết trước rồi, nên Hoàng đế vẫn cho rằng nàng ta tốt. Sau khi sống lại tự nhiên đối với nàng ta khác một chút so với tất cả mọi người."
Nam Tầm lạnh lùng chế giễu: "Ngươi để nàng ta sống đến lúc Hoàng đế rớt đài, xem nàng ta còn tốt hay không, không biết chừng lại là kẻ nhảy nhót lợi hại nhất đấy."
Tiểu Bát: "Nhưng không phải Hoàng đế không có cơ hội nhìn thấy sao? Trong ấn tượng của hắn, Lý Thục phi rất đơn thuần."
Nam Tầm lập tức nói: "Có phải ánh mắt hắn bị thứ gì dán lại rồi không?"
Tiểu Bát ai ya một tiếng: "Nói hàm súc như thế làm gì, ngươi nói thẳng ánh mắt hắn bị shit dán là được rồi."
Nam Tầm thực rụt rè: "Ta là Quý phi đoan trang tao nhã, há có thể nói lời ô uế như vậy?"
Tiểu Bát:...
Nhập diễn thật nhanh.
Nam Tầm một mặt tiếc hận nói: "Chỉ tiếc vừa đến đã bị đày vào lãnh cung, nếu không còn có thể bưng cái giá của Quý phi chơi mấy ngày."
Tiểu Bát: "Ồ, vậy thật khiến người tiếc nuối nha ~"
Nam Tầm sờ sờ cằm: "Ngươi nói xem, sao bạo quân kia lại không trực tiếp giết chết ta, mà còn nhốt ta vào lãnh cung. Hắn đang tính toán cái gì vậy?"
Tiểu Bát xì một tiếng: "Bây giờ tâm lý bạo quân đã trở nên vặn vẹo, vào lúc này thấy ai cũng muốn đánh chết, đặc biệt là dâm oa đãng phụ như ngươi. Ngươi cảm thấy đối với người ngươi muốn giết chết nhất, cứ một đao kết liễu là có thể giải mối hận trong lòng hắn sao?"
"Chẳng lẽ đày ta vào lãnh cung là có thể giải mối hận trong lòng rồi hả?"
Tiểu Bát nói trịnh trọng: "Vì lẽ đó nên ta nghĩ về sau hắn có thể muốn thả đại chiêu gì đó."
Nam Tầm lười biếng ngáp: "Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, cứ việc phóng đại chiêu đi, ta còn sợ hắn không tới đấy."
Lúc Nam Tầm sắp ngủ, bỗng nhiên nhớ lại việc Tiểu Bát đáp ứng nàng, liền vội vã hỏi: "Tiểu Bát, ngươi nói thế giới này ta không cần áp chảo bánh nướng, có thật không?"