Edit: Tiểu Meow/ Beta: PaduC
Yến Mạch Hàn thu liễm sự chán ghét trong mắt, tăng mạnh tiếng bước chân đi về phía cung Thần Hi.
Thái giám gác đêm ở cửa cung vừa thấy Hoàng thượng tới, vội vàng quỳ lạy trên mặt đất, giọng oang oang kêu lớn: "Hoàng thượng giá lâm ——”
Khi Yến Mạch Hàn bước vào cung Thần Hi, Lý Thục phi đã thay đổi thành tư thái nàng ta tự cho là mê người nhất tới đón tiếp.
“Thần thiếp kiến quá* Hoàng Thượng.”
*gặp qua
Lý Thục phi hơi hơi hành lễ, đầu cúi xuống lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, y phục bằng vải sa mỏng nhẹ mơn trớn phác hoạ ra thân hình đẹp đẽ quyến rũ.
Yến Mạch Hàn phất tay liền ngồi vào một bên: “Ái phi đứng dậy đi.”
Lý Thục phi hơi ngẩn ra. Bình thường vào lúc này, khẳng định Hoàng thượng sẽ tự mình đỡ nàng đứng dậy, hôm nay sao không có?
Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng được không tốt lắm?
“Hoàng thượng, sao người không phái người báo trước một tiếng để thần thiếp chuẩn bị cho tốt. Nếu lỡ thần thiếp ngự tiền thất nghi* thì phải làm sao?” Lý Thục phi oán trách mà nhìn hắn.
*Ngự tiền thất nghi: Thất lễ trước vua
Nếu như không nghe được lời nói vừa rồi của Lý Thục phi, Yến Mạch Hàn sẽ vui vẻ mà diễn cùng nàng ta. Nhưng hiện tại hắn cũng lười phải ứng phó.
“Thế nào, ái phi không chào đón trẫm?” Yến Mạch Hàn mắt lạnh nhìn nàng ta.
Lý Thục phi vội vàng nói: “Sao lại thế được, Hoàng thượng tới cung Thần Hi, thần thiếp cao hứng còn không kịp nữa là.”
Nói xong, Lý Thục lại dâng trà rồi đấm vai cho hắn.
Chỉ là đôi tay kia nhéo nhéo một chút liền sờ vào vạt áo nam nhân.
Đôi mắt Yến Mạch Hàn hơi hơi nheo lại, trong mắt chợt có hàn quang xẹt qua.
Yến Mạch Hàn cầm cổ tay nàng ta, nắm chặt đến nỗi Lý Thục phi nhíu mày.
“Hoàng thượng, người nắm đau thần thiếp.” Lý Thục phi oán trách nói.
Yến Mạch Hàn nghe được nhưng lực tay vẫn chưa giảm bớt. Trên bờ môi mỏng thoáng qua vẻ cười nhạo: “Ái phi, có phải nàng vẫn luôn muốn trẫm thương nàng phải không?”
Lý Thục phi mặt đỏ hồng, vẻ mặt thẹn thùng mà gọi một tiếng: “Hoàng thượng ~”
“Trước kia sợ làm đau ái phi. Nếu ái phi thích, đêm nay trẫm sẽ thành toàn cho nàng.” Nói xong lời này, tay áo Yến Mạch Hàn vung lên, đèn ở nội điện vụt tắt trong nháy mắt.
Ngay sau đó, Lý Thục phi bị ôm trong lồng ngực một nam nhân cường tráng.
Nam nhân không nói hai lời liền bắt đầu cởi xiêm y nàng ta, sau đó đè lên giường, sủng hạnh nàng.
Lý Thục phi bị đau kêu một tiếng. Qua một thời gian sau, tiếng kêu thảm thiết liền thay đổi ý vị.
Nửa canh giờ sau, Lý Thục phi hôn mê ngất đi, mà hắc y nhân đang đè trên người nàng ta vội đứng dậy, bay nhanh ra ngoài cửa sổ.
Hắc ảnh nửa quỳ trên mặt đất, chờ người trước mắt phân phó.
Mà người đứng trước hắn, không phải người khác, lại chính là người vốn nên ở trong điện điên loan đảo phượng cùng Lý Thục phi - Yến Mạch Hàn.
“Ảnh Đại, sự việc này chỉ có ngươi biết, trẫm biết, trời biết, đất biết. Nếu như có người thứ ba biết được, ngươi hẳn là biết thủ đoạn của trẫm.” Yến Mạch Hàn mặt vô cảm nói.
Hắc y nhân vội vàng dập đầu nói: “Thuộc hạ không dám!”
Yến Mạch Hàn cười lạnh nói tiếp: “Ta đoán ngươi cũng không có cái gan này. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe trẫm an bài, việc tốt đẹp này ngươi vẫn có thể tiếp tục làm. Nếu…”
Hắc y nhân cúi càng thấp xuống, trả lời: “Tính mạng của thuộc hạ sớm đã thuộc về chủ tử. Cho dù Hoàng thượng sai thuộc hạ làm gì, thuộc hạ đều cam tâm tình nguyện đi làm, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu.”
Trên thực tế, so với việc được phân đi làm cái gọi là việc tốt đẹp này, hắn càng tình nguyện cùng Ảnh Nhị và Ảnh Tam đi làm việc mũi đao dính máu.
Từ khi nhận được việc bí mật này, hắn không có một ngày ngon giấc. Hiện tại nữ nhân hắn ngủ đều là của Hoàng thượng, đây chính là tội lớn đáng bị chém đầu. Càng đáng sợ hơn nữa, hắn đã biết một bí mật kinh thiên động địa của Hoàng thượng.
Đó chính là, Hoàng thượng… Không thể giao hợp!
Mỗi ngày Ảnh Đại đều vượt qua trong tâm trạng kinh hãi, run sợ. Nghe nói khi Ảnh Ngũ đi làm nhiệm vụ, mệnh căn* đã bị Tần Mỹ nhân cắt. Mà hiện tại, hắn tình nguyện người bị cắt mệnh căn là hắn.
*Mệnh căn: chân thứ ba của đàn ông.
“Ảnh Đại, trẫm lại cảnh cáo ngươi, tuy rằng trẫm cho phép ngươi phát sinh quan hệ với nữ nhân trong hậu cung. Nhưng ngươi phải rõ ràng, chung quy các nàng vẫn là nữ nhân của trẫm, cho nên ——”
Yến Mạch Hàn dừng một chút, giọng âm lãnh: “Ngươi đừng bao giờ động lòng với bất kì ai. Nếu bị trẫm phát hiện, trẫm lập tức giết ngươi….. Thôi, từ trước đến nay ngươi làm việc hợp tâm ý trẫm, trẫm không thể vì một lần sai lầm liền lấy tính mạng ngươi. Đến lúc
đó, trực tiếp sẽ phế mệnh căn của ngươi.”
Ảnh Đại run lên một cái, cực kì muốn nói với Hoàng thượng: Những nữ nhân rắn rết đó trong hậu cung, thuộc hạ tiêu thụ không nổi. Không bằng hiện tại người thật sự phế mệnh căn của thuộc hạ luôn đi.
Nhưng hắn không có gan nói như vậy, cũng chỉ có thể không ngừng biểu đạt lòng trung thành.
Yến Mạch Hàn sâu kín mà liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Nói đến thật buồn cười, đời này hắn không thể giao hợp, chính mình tự đội nón xanh cho mình nhưng hắn không hề cảm thấy nghẹn khuất. Chỉ cần có thể từng bước từng bước giết chết những kẻ đã từng bỏ đá xuống giếng, nhìn tình trạng thê thảm của bọn chúng trước khi chết, hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hôm nay, tâm trạng Yến Mạch Hàn rất tốt. Sau khi hắn đi thăm không dưới hai mươi tẩm cung của các phi tần, rốt cuộc hắn đã có được đáp án mà mình hài lòng.
Nữ nhân hậu cung này có nhiều nhất là tâm địa gian giảo*, mà hiểu rõ nữ nhân nhất vẫn là nữ nhân. Cho nên hắn hỏi mấy nữ nhân đó cùng một vấn đề: Làm thế nào mới có thể khiến một nữ nhân sống không bằng chết.
*gian giảo: gian xảo, giảo hoạt
Lúc mới bắt đầu, những nữ nhân đó vì muốn cho hắn thấy tâm tư đơn thuần không rành thế sự của mình, nói thật khiêm tốn. Cái gì mà một ly rượu độc xuống bụng, cái gì mà ban ba trượng lụa trắng, cái gì mà lăng trì xử tử.
Sau đó có một phi tần ngoan độc nói hủy đi sự trong sạch, được Yến Mạch Hàn thưởng rất nhiều đồ trang sức. Lúc này các phi tần mới bắt đầu sôi nổi hiến kế.
Có người nói, hủy dung, khiến ả ta trở thành quái vật xấu xí.
Có người nói, cho tên ăn mày xấu nhất nước Đại Yến làm nhục ả.
Có người nói, hạ độc dược phát tác định kỳ, khiến ả ta đau đớn muốn chết.
Còn có người nói, không gì thống khổ hơn là nữ nhân không được làm mẹ. Trực tiếp ban cho ả một chén canh tuyệt tử, cả đời không thể làm mẹ được.
Biện pháp của các nữ nhân này cái sau càng độc hơn cái trước. Mà Yến Mạch Hàn vừa lòng nhất lại là đáp án của Lý Thục phi.
Khi Lý Thục phi nói, giọng điệu rất ôn nhu: “Cách khiến một nữ nhân đau đớn nhất đến nỗi muốn chết là để nàng ta đào tim đào phổi mà yêu một người nam nhân. Vào lúc nàng yêu đến nỗi nguyện ý chết vì nam nhân này, hãy dứt khoát mà vứt bỏ, tận tình mà châm chọc, nhục nhã nàng ta.”
Vì muốn thưởng cho Lý Thục phi vì đã dâng lên một biện pháp tốt, đêm đó Yến Mạch Hàn nghỉ ở trong cung nàng ta, để Ảnh Đại hung hăng mà yêu thương.
Nghe nữ nhân kia phóng đãng, rên rỉ ngọt ngấy, trong mắt Yến Mạch Hàn tất cả đều là châm chọc cùng chán ghét. Nhưng mà rất nhanh, hai bên khóe miệng của hắn nhoẻn lên.
Đột nhiên tâm tình thật tốt.
Khó có được tâm tình tốt như vậy nên lúc lâm triều, Yến Mạch Hàn không có làm khó dễ văn võ bá quan.
Văn võ bá quan cảm thấy hôm nay mặt trời có thể mọc ra từ đằng tây, bởi vì Hoàng thượng thế mà không kiếm chuyện.
Đúng là không thích hợp!
Mấy tháng gần đây, tiểu hoàng đế làm việc càng thêm tàn nhẫn lão luyện. Mọi người đều nhìn ra được, Hoàng thượng đang lặng lẽ thay máu. Trên triều đình, vài lão quan viên bị hắn tìm đủ mọi loại nhược điểm thay thế, đổi thành người của chính mình. Đặc biệt là thế lực Tần gia, hắn đang nhổ từng chút, từng chút một.
Hoàng thượng đây là muốn Tần gia suy vong.