Edit: Bao/ Beta: Padu, Trant
Ngụy Xương ôm bé người cá thẳng lên lầu, rồi cùng nhau ngã xuống giường. Anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn như điên như dại.
Nam Tầm bị hôn tới mơ hồ. Tiểu Bát nói thật nhanh: "Thân ái ơi, ráng quấn lấy hắn hôn thêm hai, ba tiếng thu thập nước miếng. Gia có dự cảm ngươi sẽ biến về người nhanh thôi yo yo yo ~ Còn nếu ngươi thấy cách này tốn thời gian quá thì... He he, gia có một đường tắt, đảm bảo chỉ trong tích tắc ngươi đổi được chân. Đây cũng là biện pháp mà gia phải vắt óc nghĩ lâu lắm mới ra được đấy."
Nam Tầm mơ mơ màng màng đáp: "Nói."
Cô như bị Ngụy Xương lôi tới sa mạc nắng cháy, cùng anh chịu khát sắp chết tới nơi. Hô hấp không xong, tưởng chừng sắp tắt thở.
Nếu mà thật như này hai, ba tiếng, cô sẽ chết chắc. Vậy mà cha nội kia còn cười há há: "Chẳng phải lúc trước ngươi hỏi gia tại sao hôn cả tiếng vẫn chưa biến được thành chân hả? Lúc đó nhất thời chưa nghĩ ra nguyên nhân, nhưng sau khi suy ngẫm hồi lâu thì gia biết rồi. Tác dụng của nước miếng quá yếu, lại còn truyền qua đường miệng nên không thể hấp thụ được nhiều. Bởi vậy á, ngươi có muốn thử một con đường mới không?"
Nam Tầm ngẩn người hai giây mới ngớ ra "con đường mới" của Tiểu Bát là gì.
"Tiểu Bát, ngươi điên rồi! Ta hiện tại là cá, OK? Ngươi kêu một con cá và một con người đi ấy ấy hả?"
Tiểu Bát: "Ấy dồ, gia chẳng qua đưa ý kiến tham khảo thôi mà. Ngươi có thể chọn đơn thuần hôn hít hai, ba tiếng, hoặc trực tiếp làm một trận đại chiến người - cá luôn. Gia phải che năm thức đây. Chúc ngươi một buổi tối suиɠ sướиɠ. Bái bai ~"
Âm cuối ngừa ngựa cực kỳ ngứa đòn.
Nam Tầm nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Người cá nhỏ cố gắng ngoẹo đầu né cái hôn mãnh liệt của tên đàn ông đã mất đi kiểm soát.
"Sao vậy Lam Lam?" Ngụy Xương hổn hển hỏi, ngực phập phồng không ngừng.
Mặt Nam Tầm đầy nghi vấn: "Chú ơi, trò ấy không phải như vậy, động tác này chỉ chiếm phần nhỏ thôi, tụi mình đã nói sẽ chơi một nửa rồi mà. Chú không tính chơi đoạn kế ạ?"
Ngụy Xương mấp máy môi, giọng khàn khàn hỏi: "Lam Lam, cháu muốn... chơi tiếp thật à?"
Nam Tầm gật đầu, cười giòn: "Cháu thích gần chú thế ạ, cháu thích chơi trò này với chú."
Ngụy Xương không nói gì nữa mà tiếp tục hôn bé người cá, bàn tay đồng thời lướt dọc theo sống lưng cô. Khi chạm đến một chỗ vảy mềm dưới đuôi, mặt anh biến sắc, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa. Anh thình lình lật cô lại, lấn thân mình lên...
Nam Tầm thấy Ngụy Xương đúng chuẩn cầm thú, tới cá mà cũng hạ miệng được. Tiểu Bát nói anh không có kinh nghiệm ở phương diện này, sao cô nghi ngờ vậy ta? Không dạy cũng biết? Không những vậy còn mẹ nó không dạy cũng biết làm chuyện ấy với một người cá!
Nam · người cá · Tầm cảm giác lần này mình sẽ bị Ngụy Xương giày vò thành một con cá chết. Một con cá hàng thật giá thật.
Cô đã la lên bảo không chơi nữa, tên khốn Ngụy Xương vẫn cứ ra sức ăn hiếp cá, trông còn có vẻ rất hưng phấn. Anh vừa làm vừa hôn cô, thậm chí mặt dày hỏi trò này vui không?
Nam Tầm chỉ muốn khóc. Khốn khiếp, cầm thú.
Ngụy Xương ôm người cá nhỏ vào lòng, vuốt ve lớp vảy nửa thân dưới và bên hông cô.
"Đừng mà, nhột." Nam Tầm rụt người, uể oải lầm bầm.
Ngụy Xương buông bàn tay xấu ra sờ mặt cô: "Lam Lam, chú không ngủ được."
Bé người cá miễn cưỡng nâng mí mắt liếc anh, phát hiện tên này thật sự thần thái sáng láng, không biết thỏa mãn. Ánh mắt Ngụy Xương khi nhìn cô chứa đầy sự chiếm đoạt giống đực dành cho giống cái, cực kỳ xâm lược.
Tình thương từ ái giữa người lớn và trẻ nhỏ gì đó đều cút hết rồi, ở đây chỉ có kiểu nói chuyện âu yếm nhỏ nhẹ triền miên thắm thiết xuất hiện giữa hai người yêu thôi.
"Chú ơi, cháu mệt quá. Chơi trò này mệt quá, cổ họng còn đau nữa, sau này không chơi nữa đâu." Nam Tầm nhõng nhẽo than. Hơi ngừng một chút, cô lại rì rầm: "Hóa ra không có chân vẫn chơi được."
Trong mắt Ngụy Xương lóe qua cảm xúc gì đó, anh xoa bóp eo cho bé người cá, nhẹ giọng dụ dỗ: "Lam Lam không thích thật à?"
Nam Tầm