Edit: RED/ Beta: Padu, Trant
Thần sắc Ngụy Xương khá phức tạp. Anh đi đến trước mặt người đang thoi thóp kia, ngồi xổm xuống.
Lúc anh rời nhà họ Tần, Tần Chung dù ngoài 40 trông vẫn rất phong độ. Song lần này gặp lại, mới đầu liếc qua anh suýt nữa không nhận ra. Ông đã trở nên già nua như vậy.
"Tần Văn, tôi khuyên cô lập tức phong tỏa hiện trường, hung thủ khả năng lẩn trong nhóm khách mời." Ngụy Xương nhìn ông lão đang hấp hối, lời lại nói với Tần Văn, biểu hiện lý trí hơn so với bất cứ ai ở đây.
Tần Văn ngẩn ra, ngay sau đó nhìn anh đầy khó tin: "Anh ba, cha em, tức cha nuôi của anh hiện thoi thóp nằm đây, anh lại có thể nghĩ tới chuyện khác. Rốt cuộc anh có trái tim không?"
Ngụy Xương vô cảm nhìn cô ta.
Tần Văn quệt sạch nước mắt, nói với quản gia nhà mình: "Làm theo lời anh ấy, phái người phong tỏa mọi đường, tất cả quan khách đều không được rời khỏi!"
Tần Chung hổn hển cứ như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, đôi mắt già nua của lão vẫn đăm đăm nhìn Ngụy Xương, cố gắng kéo lại chút minh mẫn trong mê man: "Tiểu Xương... Ta có lời muốn nói với con... Con hãy đồng ý với ta đi. Cha nuôi xin con..."
Ông lão kiêu ngạo bản khắc cả đời, chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai.
Nay thời điểm sắp nhắm mắt xuôi tay, lại vì con gái mà hạ mình.
Tần Văn càng khóc cào gan xé ruột, đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ cầu khẩn nhìn Ngụy Xương: "Anh ba, em mặc kệ cha định nói gì với anh, xin anh hãy cứ đồng ý với ông đi! Em cũng xin anh!"
'Dù rằng lừa dối ông ấy cũng được.' Tần Văn mấy máy miệng dùng khẩu hình nói với Ngụy Xương, dáng vẻ ấy khiến bất cứ gã đàn ông nào đều phải xiêu lòng thương xót, nhưng lại không bao gồm Ngụy Xương.
Ánh mắt anh đảo qua cô ta, cũng không biết có hiểu ý hay không.
Tay ông Tần run lẩy bẩy cầm tay Tần Văn đưa về hướng Ngụy Xương.
Nhưng anh đột nhiên đứng lên, lãnh đạm: "Ngài cứ an tâm ra đi, tôi sẽ tìm được hung thủ, báo thù thay ngài. Còn Tần Văn, tôi sẽ đảm bảo cả đời không lo cơm áo, chuyện khác e là không làm được."
Anh không dễ buông lời hứa hẹn mà đã hứa thì nhất định sẽ làm. Người quen của anh đều biết, nên anh không thể lừa gạt ông lão sắp qua đời này.
"Con... con.........." Tần Chung há to miệng, trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt vẫn chưa khép lại.
"Ahhhhhhhhhhh..." Tần Văn gào thét điên cuồng, mắt đỏ ngầu trách Ngụy Xương: "Ngụy Xương! Tại sao anh không thể để ông ấy yên lòng nhắm mắt! Tim anh rốt cuộc làm bằng gì?"
Ngụy Xương lạnh nhạt: "Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi. Cha nuôi muốn tôi cưới cô, còn muốn giao toàn bộ gia sản nhà họ Tần cho tôi. Nhưng tôi sao có thể vì chút tài sản đó khiến cô lỡ dở được?"
Sinh thời Tần Chung chẳng thể nghe thấy anh gọi mình một tiếng cha nuôi, sau khi qua đời anh lại gọi cái danh xưng này rất thuận miệng, giống như cố tình trái ý ông, muốn chọc giận ông sống dậy.
Tần Văn nghe vậy tự giễu: "Anh ba, anh ghét em đến vậy sao? Tâm nguyện duy nhất trước khi chết của ba em mà anh cũng khước từ?"
Ngụy Xương vô tình đáp: "Kẻ ám sát ông già, tôi sẽ mau chóng tìm ra. Giúp ông báo thù chính là phương thức báo đáp tốt nhất."
Tần Văn ôm thi thể Tần Chung òa khóc: "Tìm được hung thủ, tôi muốn băm thây vạn đoạn kẻ đó!"
Ngụy Xương liếc cô ta, ánh mắt sâu thẳm khó phán đoán đang suy nghĩ điều gì.
"Anh Ngụy, chết rồi! Không thấy cô chủ!" Phương Hằng đột nhiên hét thất thanh, vẻ hoảng loạn hiếm thấy hiện lên trong mắt.
Chú theo anh Ngụy vào nam ra bắc, có tình huống nào chưa gặp, nhưng khi phát hiện mình nắm sai người lại luống cuống, hoảng loạn không thôi.
Phương Hằng túm một cô gái, nhưng đó không phải Nam Tầm.
Người này mặc váy dài màu hồng nhạt đính sequin lấp lánh, là thiên kim của giám đốc tập đoàn nào đó.
Cô nàng tức muốn hộc máu quát: "Buông ra! Tôi đã bảo vừa rồi có người đẩy tôi một cái rồi sau đó ông liền túm chặt tôi. Lúc ấy tôi bị dọa sợ, để ông đụng chạm, tôi còn chưa thèm tính sổ mà ông dám chỉ trích tôi!"
Thời khắc nghe thấy Lam Lam mất tích, trong đầu Ngụy Xương ong lên.
Thanh âm ồn ã xung quanh trong nháy mắt đều như chết lặng, trong mắt anh chỉ còn thấy biểu cảm của những con người ấy. Bọn họ ngoác rộng miệng, như những con quái vật.
"Anh Ngụy, thật xin lỗi, do tôi không bảo vệ tốt..."
"Chát!" Ngụy Xương vung tay. Mặt Phương Hằng bị tát lệch sang bên, khóe miệng rỉ máu, nhưng chú vẫn không hé răng.
Do chú không bảo vệ được cô Lam Lam, chú xứng đáng.
Ngụy Xương đột nhiên đánh mắt sang Tần Văn: "Người của cô có tin được không? Đã phong tỏa lối ra chưa? Tôi đang hỏi cô đấy, Tần Văn!"
Tần Văn cười lạnh, thản nhiên nhìn anh: "Cha tôi mất thì anh dửng dưng, mà