Trans: Sâu/ Beta: PDRDBBTR
Bể bơi chỉ sâu chừng 2m, nước lại rất trong, nếu có thứ gì dưới đáy thì liếc qua là thấy được ngay. Đàn em của Ngụy Xương đã kiểm tra nơi này, tay già đời như họ cũng không phát hiện điều bất thường, vậy nên việc Ngụy Xương nhảy xuống quả thực hết sức kỳ lạ.
Hai vệ sĩ đứng sau thấy thế sợ muốn đứng tim.
"Anh Ngụy!" Họ tức khắc hoàn hồn, toan nhảy theo thì Ngụy Xương bất ngờ hét lên: "Đừng nhúc nhích! Đứng im đó!"
Hai người lập tức thắng gấp. Một trong hai suýt lao xuống theo quán tính, người kia phải nhanh tay kéo lại.
Sau khi nhảy xuống, Ngụy Xương nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt nước một hồi rồi rất cẩn trọng bơi lại đó, khua tay lên như chộp lấy vốc nước sau đó bơi về theo đường cũ.
Hai vệ sĩ liếc nhau, vội kéo anh lên bờ.
Ngụy Xương cả người ướt sũng dán mắt vào thứ trong tay như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Một sợi tóc màu xanh đen.
Là tóc của bé người cá.
Đôi mắt khô khốc bỗng phủ một lớp sương, anh siết chặt sợi tóc, mắt dần nổi lên vẻ dữ tợn.
Nếu quan sát kỹ, bể bơi này đã qua tu sửa. Được thiết kế theo dạng xếp tầng với độ cao thành bể không đồng nhất, nơi nhô khỏi mặt nước cao nhất hoàn toàn có thể đục thành cái hốc... vừa đủ lọt một người.
Nghĩ tới đây, Ngụy Xương nhảy xuống bể lần nữa, bơi nhanh tới nơi thành nhô cao sờ lấy sờ để lớp gạch ốp nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Anh tự nhủ: Mình điên rồi mới có phán đoán này.
Ấy mà, ngay khi định bỏ cuộc, anh lại thực sự sờ thấy một viên gạch sứ lỏng lẻo!
Ngụy Xương căng thẳng đến độ tay run run, hít một hơi thật sâu rồi ấn vào viên gạch. Giây tiếp theo, viên gạch bật ra cùng những viên gạch và đường xi măng xung quanh tạo thành một cái nắp hình vuông!
Ngụy Xương nhìn thấy cái nắp, mắt giăng kín tia máu đỏ ngầu.
Hai tay anh cầm chắc mép nắp lật lên.
Đúng như dự đoán, trước mắt xuất hiện một cái lỗ đen như mực.
Trước khi não bộ kịp phản ứng, anh đã chui tọt vào.
Lối đi rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đi lọt. Khổ người cao to như anh đi vào căn bản không còn không gian để ngọ nguậy, đối phương có thể nhanh chóng thoát khỏi chỗ này hiển nhiên cơ thể phải khá nhỏ con và mạnh mẽ. Phương Hằng cũng từng mô tả ngoại hình của nữ giúp việc kia, toàn hoàn trùng khớp.
Tuy nhiên, làm sao mang theo một người sống mà vẫn có thể tẩu thoát nhanh vậy được?
Ngụy Xương ngay sau đó đã biết lý do. Năm, sáu mét đầu tiên của đường hầm quả thực rất nhỏ hẹp, nhưng càng đi sâu vào trong lại càng lớn, cuối cùng còn đứng lên đi bộ được như thường.
...
Hai vệ sĩ đứng hình như bị sét đánh.
Bể bơi này thế mà ẩn giấu một đường hầm! Trời ạ!
Thấy Ngụy Xương đi vào họ liền gấp gáp muốn theo, nhưng khổ nỗi người quá vạm vỡ, không cách nào vào được.
"Anh Ngụy đi vào một mình rồi, nhỡ gặp nguy hiểm bên trong thì làm sao?" Thanh niên A nhòm vào trong lo lắng.
"Còn làm gì nữa, mau kiếm người vào được đi! Nếu anh Ngụy có mệnh hệ gì, hai đứa mình làm mồi cho cá biển đấy!" Thanh niên B hét lên.
...
Trong khi Ngụy Xương đang truy vết, ở đại sảnh, Tần Văn trở về phòng ngủ với lý do muốn được ở riêng một lát.
Phương Hằng đang đảm nhiệm giám sát hiện trường, đưa mắt ra hiệu cho hai đàn em lập tức theo sát Tần Văn rồi đứng canh ngoài cửa.
Không có sự cho phép của anh Ngụy, không ai trong nhà họ Tần được phép rời đi, kể cả Tần Văn.
Phương Hằng không rõ tại sao anh Ngụy lại nghi ngờ Tần Văn, nhìn cô ả chỉ giống một cô gái đáng thương đang chịu nỗi đau mất người thân duy nhất. Vừa nãy chú quan sát không ít lần, Tần Văn thực sự khóc rất thương tâm.
Nếu những gì anh Ngụy nói là sự thật, cái chết của ông Tần và sự mất tích của người cá đều liên quan đến ả, vậy thì cô ả này... thật sự rất đáng sợ.
...
Tần Văn về phòng lập tức chốt cửa trong, đột nhiên ngồi xổm xuống, thò tay vào vạt váy rộng rút ra một khẩu súng lục.
Ai có thể ngờ được hung khí gây án lại giấu trên người ả - con gái của nạn nhân? Cảnh sát lục soát tất cả mọi người, duy chỉ bỏ sót