Editor: Norah
"Cục cưng, gọi Lệ Sâm." Lệ Sâm bỗng nói.
Nam Tầm ậm ừ hồi lâu, khẽ kêu một tiếng: "Lệ... Sâm." Gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Cả người Nam Tầm mềm oặt để mặc cho Lệ Sâm mặc quần áo tử tế giúp cô, sau đó Lệ Sâm ôm cô đang giống như một bãi bùn đi xuống lầu, đặt cô ngồi ổn trên ghế ăn cơm, bản thân anh đến phòng bếp nấu ăn.
Lệ Sâm nhanh chóng bưng một nồi canh xương rong biển qua, chăm sóc cẩn thận mà múc một bát cho cô, thậm chí còn bưng bát đút cô.
Tiểu Bát: "Loại phục vụ trọn gói này rõ là... Chậc chậc."
Nam Tầm: "Không cần ghen tị ta, có bản lĩnh thì ngươi cũng đến rớt tiết tháo đi."
Tiểu Bát:...
Ngày hôm sau, ông Lệ đi ra ngoài du lịch với bạn già đã trở lại, vừa nhìn đã thấy biến hóa nho nhỏ giữa hai người, trong lòng rất phức tạp.
Ông đã sớm đoán sẽ có một ngày như vậy, nhưng lại không ngờ Lệ Sâm sẽ cầm thú như vậy, còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật mười tám tuổi của Nam Nam, thế mà đã ăn người ta rồi.
Mà điều càng khiến ông xoắn xuýt chính là, cầm thú này là con ruột của ông.
Hôm nay là sinh nhật của Nam Tầm, Lệ Sâm chủ động hỏi cô có muốn mời bạn học đến nhà chơi hay không, Nam Tầm vội vàng lắc đầu, nói con chỉ muốn ở chung với ba thôi.
Tiểu Bát mờ mịt, vội vàng hỏi: "Không phải ngươi thích cười thích ầm ĩ sao, từ chối dứt khoát đến như vậy có phần không giống ngươi nha."
Nam Tầm hừ một tiếng: "Đã sống chung với nhau lâu như vậy mà ngươi còn không biết tính tình của Lệ Sâm à? Anh ta đang đào hố cho ta, nếu như ta mà vui mừng đồng ý thì cho dù mặt ngoài anh ta gật đầu, chắc chắn trong lòng cũng khó chịu, không phải ngươi có thể cảm nhận được vui buồn của người khác sao, có phải bây giờ Lệ Sâm đang mừng thầm hay không?"
Tiểu Bát: "... Đúng."
Lệ Sâm chuẩn bị cho Nam Tầm một cái bánh ngọt lớn nhiều tầng siêu xa hoa, còn có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Nam Tầm ăn đủ, bụng đã căng phình lên.
"Ba, con ăn no rồi." Nam Tầm nói.
Lệ Sâm nhìn cô, ánh mắt như sói: "Nhưng mà cục cưng à, ba còn chưa ăn no."
Nam Tầm vội vàng đẩy bánh kem trước người bị gặm đến không ra hình dáng gì đến trước mặt anh: "Cho ba ăn hết mấy thứ này luôn."
Lệ Sâm không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cô: "Cục cưng à, ba không muốn ăn cái này."
Nam Tầm: Cầm thú này!
Sau đó, cầm thú nào đó khiêng Nam Tầm lên tầng, đêm này ăn người sạch sành sanh, từ ngoài đến trong, từ trên xuống dưới, từ mặt trước đến mặt sau.
Thời gian không biết xấu hổ như vậy giằng co hơn hai tháng, Nam Tầm ngồi ngẩn người trong thư viện trường.
"Tiểu Bát à, giá trị ác niệm của Lệ Sâm trong hai tháng này không giảm chút nào sao?" Nam Tầm hỏi Hư Không Thú.
Hư Không Thú hơi nôn nóng mà nói: "Đúng, mẹ nó ngay cả 0.1 cũng không giảm xuống! Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với ba Lệ Sâm của ngươi? Rõ ràng bây giờ cực kỳ hạnh phúc cực kỳ thỏa mãn, tại sao giá trị ác niệm lại không giảm cơ chứ?"
Nam Tầm suy nghĩ rồi nói: "Ngươi nói xem, có thể bởi vì anh ta có được ta quá dễ dàng cho nên mới như vậy hay không?"
Hư Không Thú nghĩ nghĩ: "Rất có thể có khả năng này."
Nam Tầm vỗ tay phát ra tiếng: "Có rồi, chúng ta bỏ trốn một trận đi."
Không thấy Lệ Tiểu Nam đâu.
Hôm nay, Lệ Tiểu Nam luôn luôn về biệt trang của nhà họ Lệ đúng giờ không trở về, lúc đầu Lệ Sâm cho rằng cục cưng có chuyện gì đó nên về trễ, đến lúc người âm thầm bảo vệ Lệ Tiểu Nam nói không thấy tiểu thư đâu.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.
"Ngài Lệ, chúng tôi vẫn luôn giám thị mỗi một hành động của tiểu thư theo lời căn dặn của ngài, trên đường trở về thì tiểu thư đi nhà vệ sinh công cộng, chúng tôi chờ ở bên ngoài, nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy tiểu thư đi ra, lúc này chúng tôi mới xông vào, kết quả liền phát hiện không thấy tiểu thư đâu."
Lệ Sâm xoay xoay nhẫn trên ngón cái, ánh mắt rét lạnh, sắc mặt âm u.
Ai cũng không biết bên ngoài nhìn anh bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng đã dấy lên cơn giận ngút trời.
Anh biết thủ đoạn gần đây của anh hơi cấp tiến, không hề nể mặt mà rút vài lão sâu răng trong tập đoàn ra, có lẽ điều này đã động chạm đến lợi ích của người nào đó, đặc biệt là những
ông già từng làm việc với ông Lệ, nhưng mà có chuyện gì thì nhằm vào anh là được, nếu như động vào cục thịt trong tim anh, anh sẽ khiến cả đám người này, chết, không, yên!"
Lệ Sâm dùng lý trí còn sót lại để sắp xếp việc tìm kiếm, hơn phân nửa nhân lực dùng để theo dõi mấy lão già có xung đột lợi ích với anh, một phần còn lại trông coi chỗ Lệ Tiểu Nam hay lui tới.
Giằng co với cường độ cao suốt một tháng.
Trong phòng khách không bật đèn, Lệ Sâm ngồi ở một góc sofa, trong miệng phun ra nuốt vào khói mù, mặt đất hiện lên một bóng đen, nhìn có vẻ lẻ loi trơ trọi.
Ông Lệ bật đèn vang lên một tiếng cạch, thấy rõ dáng vẻ của Lệ Sâm, ban ngày thì anh xử lý mọi việc giống như không sao cả, nhưng vừa đến buổi tối, anh liền trở nên mất tinh thần.
Trong phòng khách tràn ngập mùi khói sặc mũi, Lệ Sâm ngồi trên ghế sofa, hơi nheo mắt lại, tựa như đang tự hỏi vấn đề gì đó, trong gạt tàn trước mặt chứa đầy tàn thuốc, ngón tay anh còn kẹp một điếu thuốc, khói thuốc bay lên lượn lờ.
"Lệ Sâm à, còn chưa tìm được Nam Nam sao?"
Lệ Sâm không nói gì.
Ông Lệ chần chừ một lát rồi lại nói: "Hẳn là con đã nhìn ra rồi, không phải Nam Nam bị kẻ thù của con bắt đi, mà là... tự nó đi."
Lệ Sâm nghe xong lời này, cuối cùng cơ thể khẽ động, anh quay đầu nhìn về phía ông Lệ, ánh mắt sắc bén như đuốc, trầm giọng nói: "Nam Nam sẽ không rời khỏi con, con yêu Nam Nam như vậy, tại sao Nam Nam lại rời khỏi con?"
Ông Lệ nói: "Tại sao hai con lại ở cùng với nhau, hẳn là con hiểu rõ hơn ai hết, rốt cuộc là Nam Nam thật sự yêu con hay là nhầm tình thương với cha thành tình yêu? Có lẽ con bé nghe ai đó nói linh tinh, cuối cùng phát hiện giữa con và con bé không bình thường, trong khoảng thời gian ngắn không chịu nổi đả kích, cho nên bỏ nhà đi. Cho Nam Nam chút thời gian đi, chờ con bé nghĩ thông thì có lẽ sẽ trở về thôi."
Ông Lệ nói xong lời này liền vỗ vỗ bả vai anh rồi rời đi.
Lệ Sâm ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh hơi chói mắt trên trần nhà, đôi mắt đỏ ngầu dường như bị ánh đèn chiếu lóe lên ánh sáng màu đỏ như máu.
Thật sự là như vậy sao?
Lệ Tiểu Nam dễ dàng tiếp nhận anh như vậy, chỉ đơn giản là vì xem những thứ này thành mệnh lệnh của ba? Cô nghe theo anh như thói quen, hoặc là muốn anh vui lòng theo thói quen, trong đáy lòng cô, cô càng khát vọng trở lại quan hệ cha con sao?
Nhưng mà, chuyện này không thể nào.
Lệ Sâm anh sống đến bây giờ, chưa bao giờ chủ động theo đuổi cô gái nào, Lệ Tiểu Nam là cô gái thứ nhất cũng là cô gái cuối cùng.
Không phải là người anh muốn, cho dù có phải để bản thân khó chịu, anh cũng sẽ không ăn, giống như người tự xưng là mẹ của Lệ Tiểu Nam kia, lúc trước cô bỏ thuốc, anh thà rằng chịu đựng đau đớn do dục hỏa đốt người, để cho bác sĩ riêng của anh đến giải thuốc cho anh, cũng sẽ không cho người phụ nữ tính kế anh lên giường.
Anh đưa người phụ nữ kia cho vệ sĩ bên mình, buồn cười thay người phụ nữ này còn tưởng rằng đã đạt được ước muốn, muốn dựa vào một đứa bé để làm bà chủ của nhà họ Lệ.
Anh nghĩ, trời sinh anh đã có một loại duyên phận không tránh khỏi với Lệ Tiểu Nam, từ nhỏ cô đã thuộc về anh!"
Lệ Sâm trầm mặc một lúc, đột nhiên thâm trầm cười nhẹ thành tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh băng.
"Cục cưng à, con muốn quay lại quan hệ cha con lần nữa sao? Ba nói cho con biết, đây là chuyện tuyệt đối không thể. Lần này con thật là không ngoan, chờ ba tìm được con, nhất định phải trừng phạt con thật tốt..."