Editor: Nhiếp Vô ƯuBeta: Aki ReBích Linh chậm rãi tỉnh dậy, như dự đoán, quả nhiên là một mảnh trắng muốt.Bích Linh thở dài một hơi, cô gần đây tại sao lại luôn phải đến bệnh viện.Thật tức giận a!Không cần nam chính giết cô, cô liền tự mình go to die(*).(*): tự tìm chếtBích Linh nhìn lại bản thân mình, kết quả phát hiện cả người được bọc trong một đống băng gạc, cô cảm thấy mình bây giờ so với xác ướp không khác là bao.Bích Linh: "!!!" WTF?!Cô con mẹ nó chỉ gãy mỗi xương tay, bong gân nhẹ nhàng mà thôi, có cần phải băng bó đến mức này không ?Không cần nghĩ cũng biết là tên biến thái Liên Vô Trần kia đã biến cô thành ra thế này!!Hiện tại biến thái thật là càng ngày càng biết chơi.Muốn vây khốn cô? Kiếp sau đi!Bích Linh âm thầm nghĩ, thân thể cô giờ đây lại không thể cử động.【 Ký chủ, ngươi có bản lĩnh khoác lác như vậy, có giỏi thì không biến thành cái bộ dạng bị vây khốn như này cho ta xem đi. 】Cái kiểu "Thân" với "Tâm" không đồng nhất là cái dạng gì đây?Không thể cho phép linh hồn ta tự do tự tại sao ?【......】Hệ thống bất lực ngừng lải nhải.Bích Linh không vui mà tránh tránh đống băng vải, phát hiện ra nó chính là vì muốn trói cô nên vòng một đống vòng lên tay cô như vậy, bề ngoài nhìn vào, những băng gạc này là băng lại miệng vết thương của cô, thật ra là...Tay chân cô đều bị trói lại rồi aaa!!Rốt cuộc phải biến thái như thế nào mới có thể làm ra cái trò này với một bệnh nhân như cô hả ?!!Vài lần tìm cách trốn thoát không có kết quả, Bích Linh đánh liều, cô trực tiếp lăn một vòng trên giường.Cảm giác đau đớn từ cánh tay ập đến nhưng biểu tình trên mặt Bích Linh không thay đổi, một lát sau, cô lại lăn trở về vị trí cũ, rồi nhắm mắt lại."Răng rắc ――" Khoá cửa vang lên một tiếng, cuộc đối thoại bị ngăn cách qua cánh cửa."Liên tiên sinh yên tâm, cánh tay của Lương Chỉ tiểu thư chỉ bị gãy xương rất nhẹ, chỉ cần dưỡng thương, chăm sóc tốt là sẽ khỏi." Bác sĩ không dám tin nhìn miếng băng vải nhuốm máu đỏ tươi, vẻ mặt dại ra nhìn về phía nam nhân phía sau, nam nhân kia, mặt đã tối đen không còn như trước."Này... cái... này......" Rõ ràng thời điểm ông rời đi không phải như vậy mà?"Cái này gọi là rất nhẹ?" Liên Vô Trần lạnh giọng hỏi."Nhưng......" Bác sĩ lấy ra tấm X quang, lấy mắt kính nhìn kỹ một lúc lâu, nghiêm túc nói: "Liên tiên sinh, tôi dám lấy y cách ra bảo đảm, vết thương của Lương Chỉ tiểu thư, xác thật là vết thương rất nhẹ."Liên Vô Trần nhíu mày, dường như nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng kém hơn."Ông ra ngoài đi. Tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện."Sau khi bác sĩ đi khỏi, Liên Vô Trần đi tới gần thiếu nữ đang nằm trên giường.Lương Chỉ, nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?Không nghe lời như vậy, có lẽ nên giam cầm em vĩnh viễn mới là một việc tốt?"Lương Chỉ." Liên Vô Trần tựa hồ rít từ kẽ răng ra hai chữ, hai chữ đó mang theo vô vàn cảm xúc không rõ tên của hắn.Bích Linh đơn giản không thèm giả bộ nữa, không mở mắt, nghiêng đầu, nói rõ với hắn rằng cô không muốn gặp hắn.Thấy vậy, sắc mặt Liên Vô Trần ngược lại bình tĩnh trở lại, hắn cầm lấy một bên kéo, đem băng vải trên người