Trận mưa kéo dài vượt quá dự đoán, một số tổ bay của các công ty hàng không buổi sáng còn thực hiện những chuyến bay khác, do bị hạn chế thời gian không thể tiếp tục bay chuyến sau, lại không có tổ bay nào để đổi nên chỉ có cách hủy chuyến bay đó.
Tổng công ty Hàng không Trung Nam nằm ở thành phố G, tổ bay mới đã vào vị trí khi Cố Nam Đình tới. Thậm chí là chính anh cũng đã thay đồng phục cơ trưởng, chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào.
Lâm Tử Kế báo cáo với anh tin tức mới nhất vừa nhận được: "Mấy sân bay đến của các chuyến bay này vừa thông báo thời gian đóng cửa."
Điều này có nghĩa là dù bây giờ cất cánh thì đến nơi cũng chẳng tài nào hạ cánh được. Nếu đã như thế, trong tay Cố Nam Đình đang cầm danh sách xếp hàng, anh đã ra quyết định: "Hủy chuyến bay, sắp xếp tổ bay mới, sáng mai sẽ bay bù." Ánh mắt anh hướng về phía những chiếc máy bay đang xếp hàng chờ bay, "Chỉ cần sân bay đến không đóng cửa thì hãy đợi thêm."
Lâm Tử Kế gật đầu, "Vâng."
"Ngoài ra", ánh mắt Cố Nam Đình nhìn bảng biểu, sự chú ý lại tập trung ở loa phát thanh, đối chiếu với các chuyến bay bị hủy của các công ty khác, anh nói: "Vì thời gian chậm trễ kéo dài nên sẽ có khách dừng chuyến bay, bảo mặt đất và các máy bay đang xếp hàng hãy sẵn sàng, đảm bảo lúc nào cũng có thể cho hành khách mới lên máy bay."
Những công ty khác do không có tổ bay thay thế nên đã hủy chuyến, có hành khách cần đi gấp nên bắt buộc phải chọn bay những chuyến khác. Lâm Tử Kế đã hiểu rõ, "Máy bay và tổ bay của công ty chúng ta đều không có vấn đề gì, chỉ cần điều kiện thời tiết cho phép thì sẽ gia tăng chuyến bay."
Bên sân bay đang bận rộn thì Trình Hậu Thần bên này đang nổi trận lôi đình vì Trình Tiêu về nước mà không chịu về nhà, ông gọi điện chất vấn Tiêu Phi, "Là cô không cho con gái về nhà phải không? Nó đã vì cô mà từ bỏ Hải Hàng, không lẽ còn vì cô mà ngay cả ông bố này cũng không thèm nhận hay sao?"
Vốn dĩ khi Trình Hậu Thần gọi tới, Tiêu Phi ngỡ ông đã biết bệnh tình của mình, còn đang do dự có nên nghe máy không, nghe ông nói thế, bà rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Không nhận anh thì có sao? Đã có Nghê Nhất Tâm, anh còn sợ thiếu con cái hả?"
"Tiêu Phi, cô đang nói lung tung gì vậy?" Trình Hậu Thần nghe giọng điệu của bà thì tức tối gạt hết đám giấy tờ trên bàn làm việc xuống đất, "Đừng có chuyện gì cũng lôi Nhất Tâm vào! Về việc Trình Tiêu có đến Hải Hàng hay không, cô ấy còn chưa bày tỏ bất kỳ ý kiến gì cả."
"Con trai cô ta ở Hải Hàng chính là ý kiến tốt nhất, hà tất cô ta phải làm kẻ ác!" Tiêu Phi nói, giọng rất lạnh, "Trình Hậu Thần, tôi cảnh cáo anh sau này đừng có nhắc đến Nghê Nhất Tâm trước mặt tôi. Nếu cuộc sống của anh không thể rời xa người phụ nữ đó thì xin anh sau này đừng liên lạc với tôi nữa."
Bà nói xong cúp máy, khi màn hình điện thoại tối dần, ngoài Tiêu Phi ra thì không còn ai biết, bốn năm nay Trình Hậu Thần luôn nằm trong danh sách liên lạc điện thoại của bà dưới cái tên "ông xã".
Hạ Chí không gọi được cho Trình Tiêu nên gọi điện thoại cho Cố Nam Đình, cô nói: "Cố tổng, tôi có việc riêng cần tìm anh."
Cố Nam Đình ra hiệu cho Lâm Tử Kế ngừng lại, đi mấy bước tới gần cửa sổ, anh nhìn ra sân bay: "Chuyện gì?"
"Mẹ nuôi tôi, chính là mẹ ruột của Trình Tiêu, vì không gọi được cho cô ấy mà ban nãy đã gọi điện cho tôi, tôi muốn xác nhận với anh là Trình Tiêu hiện giờ vẫn còn ở sân bay hay là đang bay ạ?"
"Chuyến bay bị hoãn, cô ấy vẫn đang ở sân bay xếp hàng để chờ cất cánh." Cố Nam Đình hơi nhíu mày, "Trong nhà cô ấy có chuyện gì à?"
Trình Tiêu đã từng dặn không cho cô kể chuyện Tiêu Phi bị bệnh với bất cứ ai, kể cả Cà Phê. Thế nên Hạ Chí chỉ có thể đáp: "Mấy hôm nay cô ấy về nước đều ở nhà tôi mà không về nhà, ông già và mẹ nuôi không thấy đâu, thời tiết hôm lại lại quá tệ, điện thoại của cô ấy còn trong trạng thái tắt nên họ hơi lo."
Cố Nam Đình không nghĩ nhiều, "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi điện về nhà." Nói chuyện xong, anh trở lại, bảo Lâm Tử Kế: "Tiếp tục", rồi đi ra ngoài.
Mấy phút sau, trong điện đàm vô tuyến của Trình Tiêu vẳng đến giọng Cố Nam Đình, anh nói bằng giọng kiểu mẫu khi đang làm việc: "Toàn thể nhân viên tổ bay 1669 lưu ý, do thời gian cất cánh chưa xác định nên mọi người có thể mở điện thoại, gọi về nhà để báo bình an."
Trình Tiêu không đáp lời ngay.
Cố Nam Đình gọi tên cô bằng giọng trầm ấm: "Trình Tiêu!"
Thời Minh ngồi bên ghế phải quay đầu lại nhìn cô.
Giọng Trình Tiêu lặp lại như không có gì bất thường, "Do thời gian cất cánh chuyến bay chưa xác định nên toàn thể nhân viên tổ bay 1669 trước khi bay có thể mở điện thoại báo bình an về cho gia đình."
Cố Nam Đình không nói gì nữa, tuy Trình Tiêu hiểu dụng ý của anh nhưng cô lại không mở điện thoại.
Sau đó không lâu, Lâm Nhất Thành cuối cùng cũng dặn dò Thời Minh: "Gọi nhân viên phục vụ mặt đất đưa ống lồng đến." Sau đó, anh ta bắt đầu phát loa lần thứ hai: "Hiện tại thời tiết mưa bão phát triển rất không lạc quan, không thể dự đoán thời gian cất cánh, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Nếu quý khách nào muốn tạm dừng hành trình, xin hãy liên lạc với tiếp viên. Một khi chúng ta có thời gian cất cánh mà quý khách đề nghị xuống thì rất có thể sẽ khiến chúng ta bỏ lỡ thời gian cất cánh, vì lợi ích của đa số, lúc đó tôi sẽ từ chối yêu cầu xuống máy bay của quý khách, hy vọng nhận được sự thông cảm của quý khách."
Sau thông báo đó, lần lượt có khách liên lạc với tiếp viên trưởng để làm thủ tục ngừng bay. Cũng có khách không cam tâm, cho rằng: Rõ ràng là anh không thể cất cánh nhưng lại đẩy trách nhiệm sang cho chúng tôi. Trông thì có vẻ là để chúng ta quyết định đi hay ở, thực sự thì đang đuổi người ta thì có. Thế là trong khoang lại một làn sóng phản đối trỗi dậy.
Tiếp viên trưởng đòi vào buồng lái, cô ta phản ứng: "Có hành khách cầm đầu đòi bồi thường, rất nhiều người phụ họa tán thành, đã làm loạn hết rồi. Có phải là cơ trưởng nên phát loa lần nữa không, hoặc là..."
Lâm Nhất Thành đang hỏi kiểm soát viên về tình hình bay, Thời Minh thì đang thông báo xe chở xăng bơm thêm xăng để tiếp tục chờ đợi, thế là Trình Tiêu hỏi: "Tôi và tiếp viên trưởng ra khoang hành khách xem thử nhé?"
Lâm Nhất Thành đã nghe thấy, anh ta đưa tay lên ra hiệu đồng ý.
Tiếp viên trưởng rõ ràng đã thở phào.
Còn sự xuất hiện của Trình Tiêu đã cho mọi người cơ hội trút giận, họ lập tức chuyển mũi dùi từ tiếp viên trưởng sang Trình Tiêu.
Hành khách A: "Rõ ràng là không cất cánh được, tại sao còn để chúng tôi lên máy bay?"
Hành khách B lại nói: "Đã chờ cả buổi chiều rồi, bây giờ lại nói là để chúng tôi ngừng bay, các người có ý gì đây?"
Hành khách C cũng nói: "Nếu đã không cất cánh được thì máy bay lăn ra ngoài làm gì? Bây giờ lại quay về, lừa gạt chúng tôi hả?"
Nghe đến đó, sắc mặt vốn lạnh lùng của Trình Tiêu bỗng nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi xin cắt lời anh một chút." Nhìn sự giận dữ của mọi người, cô vẫn tỏ ra ung dung, bình tĩnh: "Cho phép tôi được nói vài câu không liên quan đến thời tiết, và cả việc chậm trễ chuyến bay. Máy bay mà các vị hiện tại đang ngồi đây, các thiết bị điều hòa rất tốt, bộ phận mặt đất sẽ cung cấp mỗi tiếng ước chừng tiêu tốn 100kg dầu máy bay. Mà máy bay đã ra đường băng, khởi động máy và chờ cất cánh, mỗi tiếng đồng hồ tiêu tốn ít nhất là 800kg dầu. Anh nghĩ thử xem, công ty có cho phép chúng tôi tùy tiện lăn ra đường băng để lãng phí xăng dầu hàng không không? Giá dầu hàng không có giá thế nào, nếu quý khách có hứng thú thì bây giờ tôi sẽ mở điện thoại di động, tìm hiểu thử cho quý vị."
Nếu không phải đang thực hiện nhiệm vụ bay, bản thân không phải là cơ