Khi Cố Nam Đình trở về, không có một ai ở trong nhà. Quản gia nói: "Ông chủ theo bà chủ về Tiêu gia, buổi chiều tiểu thư có lớp học."
Cố Nam Đình biết mọi người làm như vậy để anh được nghỉ ngơi.
Hơn mười giờ trên máy bay, nói không mệt là giả, anh tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ. Vốn tưởng rằng không ngủ được, dù sao gần đây xảy ra nhiều chuyện quan trọng, làm anh mất ngủ nhiều ngày liên tục. Dần dần hình bóng Trình Tiêu cùng với khuôn mặt kiêu căng của cô hiện lên trong đầu anh khiến anh từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ dài.
Xế chiều, Tiêu Ngữ Hành xông vào phòng, sắc mặt không tốt, "Tối qua anh làm gì mà thức cả đêm không ngủ? Em trở về anh cũng không tỉnh."
Rõ ràng là giọng nói chất vấn quen thuộc, khiến người trong mơ đang đắm chìm vào quá khứ là Cố Nam Đình cũng phải khó chịu, "Chuyện của anh lúc nào cần em phải điều tra vậy?"
Tiêu Ngữ Hành hừ một tiếng: "Em điều tra anh giúp cha mà."
Sau đó nghe thấy có người nói ở dưới tầng: "Nam Đình, xuống ăn cơm thôi."
Là Tiêu Tố. Cha tái hôn, bà ấy là mẹ kế, Tiêu Ngữ Hành là con riêng của bà.
Cố Nam Đình đáp lại: "Lập tức tới ngay, dì Tiêu."
Hai anh em cùng nhau xuống nhà, cả quãng đường Tiêu Ngữ Hành luôn miệng đòi quà, "Không có đồ gì đó mới mẻ thì không cho anh ăn cơm!"
Thiếu nữ xinh đẹp 17 tuổi, một cái nhíu mày, một nụ cười đều phong tình. Cố Nam Đình xách Tiêu Ngữ Hành xuống tầng, trói cổ tay cô bé lại để tránh bị cô "Hành hung", "Những thứ mới mẻ đó từ đâu tới nhiều như vậy? Anh lại không am hiểu về lĩnh vực phát minh."
Tiêu Ngữ Hành không thoát được, giương giọng gọi cứu binh, "Cha mau nhìn, anh bắt nạt con."
Cố Nam Đình như xách chú chim nhỏ nửa kéo nửa ôm mang cô vào phòng khách: "Chỉ tố cáo là giỏi! Lẽ nào em không phát hiện ra anh đã lớn đến cha không đánh nổi sao?"
Vào lúc này âm thanh một nam một nữ đồng thời nói:
"Nam Đình, đừng làm đau em con!"
"Hành Hành đừng làm phiền anh con!"
Cố Nam Đình nhìn sang nơi phát ra tiếng, chỉ thấy Cố Trường Minh cùng Tiêu Tố một trước một sau từ phòng bếp đi ra.
Trông cha anh không có vẻ già nua một chút nào, thân hình khoẻ khoắn, ánh mắt tinh nhuệ. Bên cạnh là vợ ông, cũng giống trong ký ức như thế, phong thái thoải mái, dịu dàng hiền thục.
Cố Nam Đình cười: "Cha, dì Tiêu."
Tiêu Tố bước về phía anh: "Cuối cùng cũng trở về. Thời gian này con không ở nhà, có người vui chơi tới quên trời quên đất rồi."
Giọng nói dì ôn nhu ấp áp, cùng với trong ánh mắt chân thành, lòng Cố Nam Đình ấm áp. Anh buông Tiêu Ngữ Hành ra, dang tay ôm Tiêu Tố: "Thật sao? Chờ con trông coi nó thật tốt."
Tiêu Ngữ Hành kháng nghị: "Nói người nào? Con mới không có mê game như vậy."
Tiêu Tố chọi chọi trán cô bé: "Dám làm không dám chịu."
Tiêu ngữ hành kéo cánh tay Cố Trường Minh, "Cha người xem, mẹ lại bất công,giống như con là do nhặt được!"
Cố Trường Minh sủng ái vỗ vỗ đầu cô, "Con ghen sao? Từ trước đến nay cha vẫn luôn cùng chiến tuyến với con đó thôi."
Tiêu Ngữ Hành không thừa nhận, "Con không có! Đàn ông đều là giống nhau, nói chuyện không đáng tin."
Tiêu Tố quở trách: "Con bé này, nói cái gì đó."
Tiêu Ngữ Hành buông tay Cố Trường Minh, chạy đến ghế salông ngồi xuống, "Anh sớm đáp ứng mang con đi du lịch, nhưng con đợi một năm rồi lại một năm, anh vẫn chưa hết bận. Hiện tại cha muốn nhường lại công ty cho anh, anh càng không thời gian làm tròn lời hứa rồi."
Lời của cô bé khiến Cố Nam Đình nghĩ đến cái gì, anh không tự chủ ngả người ra sau ghế.
Tiêu Tố không có phát hiện ra con mình có gì kì lạ, trách yêu con gái: "Cho con cùng chúng ta cùng đi nghỉ phép con không chịu, càng muốn quấn quít lấy anh con."
Tiêu Ngữ Hành tự có đạo lý: "Mẹ cùng cha đi hưởng tuần trăng mật, con đi theo làm bóng đèn sao? Đương nhiên phải thức thời một chút." Nói xong cô nhìn Cố Nam Đình, "Nghỉ hè có thể đưa em đi Cổ Thành không? Mộc mạc, cổ kính, em muốn đi lâu lắm rồi."
Cổ Thành? Không sai, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, con bé năm nay sẽ đi Cổ Thành, sau đó gặp phải ——
Cố Nam Đình không biết mình có nên đồng ý hay không, đi cùng con bé mặc kệ mọi khó khăn, hoặc là không làm gì cả, để mọi thứ thuận theo tự nhiên, trở thành "Lịch sử".
Tiêu Ngữ Hành không hiểu thái độ của anh thay đổi trong nháy, đem trầm mặc trở thành từ chối.
Cô đánh Cố Nam Đình một hồi, "Anh trai xấu, không giữ lời hứa."
Cố Trường Minh cùng Tiêu Tố bèn nhìn nhau cười, chỉ cho là cô bé đang làm nũng.
Chỉ có trong lòng Cố Nam Đình bỗng nhiên trùng xuống.
**********
Bóng đêm mị hoặc.
Thành phố Tế Vũ Trung vào đêm yên tĩnh lạ thường, Cố Nam Đình cầm một ly rượu đỏ cha cất giấu nhiều năm, dáng người kiên cường đứng cạnh ban công, yên tĩnh đến mức chỉ muốn cùng bóng đêm hòa làm một thể.
Một lúc lâu, anh để ly rượu xuống, lấy điện thoại ra, thậm chí không cần tra danh bạ, trực tiếp nhấn một dãy số.
Nhìn kỹ tên hiển thị trên màn hình di động, anh giật mình ấn nút hủy cuộc gọi.
Không nghĩ tới đầu dây bên kia lại được kết nối. Mãi đến khi đối phương hỏi hắn: "Alo?" Cố Nam Đình mới hoàn hồn.
Người bên kia đầu dây đợi vài giây không thấy ai trả lời, có chút thiếu kiên nhẫn, "Không nói lời nào thì tôi tắt máy."
Đúng là cô ấy. Vào lúc này, cô vẫn đang sử dụng số điện thoại anh đã thuộc nằm lòng.
Là trùng hợp, hay là ——
Trong loa chính là giọng nói không thể nào quen thuộc hơn đối với anh, chân thực đến mê hoặc.
Nhưng anh chỉ có thể nói: "Xin lỗi, tôi gọi nhầm số."
Gió dần dần mạnh hơn, lướt qua trán anh. Cố Nam Đình giơ tay che mắt, nặng nề thở dài.
**********
Phía nam thành phố, cũng như anh,Trình Tiêu còn chưa ngủ, dựa vào rèm cửa sổ nhìn ánh trăng qua khe cửa đến xuất thần.
Hạ Chí trở mình, "Ai vậy?"
Trình Tiêu thành thật trả lời: "Người ta gọi nhầm thôi."
Hạ Chí mơ màng nói, "Nửa đêm canh ba quấy nhiễu giấc mộng của mày mà mày lại không mắng hắn?"
Trình Tiêu kéo kéo chăn bao lấy mình, "Đột nhiên tao muốn trở thành người tốt."
Hạ Chí vui vẻ: "So với tưởng tượng của tao, sự nữ tính của mày đã tăng vọt lên lever max rồi."
"Vậy trước đây không phải tao thấp đến mức không sống nổi sao?"
"Mày cho rằng bây giờ mày không phải sao?"
"Tao không muốn nói chuyện với mày nữa."
Hạ Chí biết mình bị ghét bỏ, cô tựa sát lại, như trẻ con ôm lấy Trình Tiêu, "Ai, cuối cùng mày với vị ân nhân kia nói cái gì? Trước bị chuyện ' cà phê ' của mày làm phân tâm nên quên hỏi."
Trình Tiêu nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, "Nói cái gì? Lẽ nào xin lỗi anh ta?"
Hạ Chí cảm thấy lẽ ra nên như vậy: "Mày khiến cafe làm bẩn áo người ta, tất nhiên là phả xin lỗi người ta rồi."
Cô đâu có chính thức đổ cafe lên áo người ta? Trình Tiêu nhắm mắt lại, "Cũng đúng, lớn tuổi như vậy cũng không dễ dàng."
Bao nhiêu tuổi? Là ông chú sao? Hạ Chí tiếc nuối, "Còn tưởng rằng hai người sẽ trao đổi số điện thoại, sau đó phát triển này nọ."
Trình Tiêu kết luận, "Mày bị ngôn tình đầu độc quá nặng."
Hạ Chí thay đổi đề tài: "Không gọi điện thoại cho "chồng chưa cưới" của mày à?"
Trình Tiêu lắc đầu, trả lời: "Không."
Hạ Chí trêu chọc, "Sợ người nhận điện là phụ nữ?"
Trình Tiêu nói thẳng: "Tao không rành diễn kịch, nói một đằng làm một nẻo, nghe hắn ta giải thích trong khi không có tí lời nào là thật lòng thì thà khiến hắn trở tay không kịp." Trong lời nói đã thừa nhận sự thật bạn trai bắt cá hai tay.
Hạ Chí giơ ngón tay cái lên với cô, "Mày đến cả bóng hắn ta cũng không thấy, làm sao khiến hắn ứng phó không kịp?"
Trình Tiêu nhìn chằm chằm Hạ Chí, trong mắt có khẳng định sức lực của mình.
Hạ Chí cắt một tiếng, "Làm sao biết tao lấy được địa chỉ mới nhà hắn?"
Trình Tiêu dùng ngón chỏ chọi cô nàng, "Tao biết tỏng suy nghĩ hư hỏng của mày rồi, Hạ cô nương."
Hạ Chí vô hại cười, "Ai bảo tao không coi trọng hắn. Có cơ hội không hại hắn, không phải rất lãng phí tâm cơ sâu như biển của tao sao."
"Không biết còn tưởng rằng mày thầm mến hắn, muốn đào góc tường tao đấy."
"Tao đâu có."
"Mày vốn thế mà."
Hạ Chí không để ý lắm, "Vì cứu mày thì nước sôi lửa bỏng tao cũng là liều mạng."
**********
Mưa phùn triền miên, mãi lâu sau mới ngừng. Hít thở không khí trong lành, chạy trên đường phố ẩm ướt, Trình Tiêu phóng như bay.
Hạ Chí chỉ sợ cái này. Cô nắm chặt dây an toàn, nhịn xuống hàm răng run lên, "Tao sẽ không nên nói cho mày biết cà phê, chìa khóa xe của tao để đâu! Miệng tao quá thiếu nợ!"
Cô nàng càng sợ, Trình Tiêu càng phóng nhanh hơn, "Cafe đối với mày tình nồng ý đậm không thể tách rời, mày đi công tác mà không đem xe? Đánh chết tao cũng không tin."
Hạ Chí vẫn tranh cãi cùng với cô, "Mày