Sau khi Trình Tiêu bay trở lại, vẫn là cùng tổ với Lâm Nhất Thành. Hai người cứ như chưa từng xảy ra chuyện báo cáo sai, họ chỉ trao đổi về công việc. Còn Trình Tiêu cũng đúng là đã nộp một bản báo cáo mới, Lâm Nhất Thành không hề tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ nói: "Lần sau không có ngoại lệ nhé."
Cố Nam Đình cũng không can thiệp vào chuyện xếp chuyến bay của phi hành đoàn, chỉ bảo Hạ Chí photo lịch trình bay của Trình Tiêu rồi đặt lên bàn làm việc.
Đối với chuyện này, Hạ Chí có vẻ thương cảm: "Trình Tiêu à, tớ có dự cảm rằng cậu sẽ nhanh chóng không còn thuộc về tớ và Cà Phê nữa."
Trình Tiêu đưa tay lên túm lấy cằm cô nàng: "Đừng ghen tuông, người tớ yêu nhất vẫn là các cậu."
Cà Phê nghe ra điều gì đó, anh chớp mắt với Hạ Chí: "Chỉ dựa vào mức độ dụng tâm này thì bảo đảm ngày Cố tổng thăng chức sẽ nhanh ấy mà."
Thế nhưng, cùng lúc tấn công thành trì trái tim của Trình Tiêu, Cố Nam Đình cũng không quên lời hứa khi mới nhậm chức phó tổng. Bây giờ nửa năm đã trôi qua, thành tích của Hàng không Trung Nam so với cùng kỳ năm ngoái tuy có tăng lên nhưng vẫn còn cách 20% một khoảng rất xa.
Trong cuộc họp tổng kết quý 4, Cố Nam Đình cuối cùng cũng đề xuất kế hoạch điều chỉnh lần hai: Mua 100 chiếc xe khách sang trọng, phân chia cho bốn khu vực vận hành lớn trong nước, chuyên chở hành khách của các chuyến bay Hàng không Trung Nam.
Đa số quản lý cấp cao lại cho rằng, chỉ cần có chuyến bay hạ cánh, dù muộn thế nào thì sân bay cũng đều có xe khách, có thể đưa hành khách còn lại vào thành phố, công ty hàng không hoàn toàn không cần phải tự mua xe khách. Kiểu đầu tư này chắc chắn là lãng phí tài nguyên.
Cố Nam Đình nói rõ hơn: "Xuất phát điểm của việc mua xe khách không phải là do sau khi hạ cánh, hành khách sẽ vào trong thành phố thế nào, mà là vì công ty chúng ta có được sự phục vụ đặc biệt sẽ hấp dẫn nhiều hành khách chọn Hàng không Trung Nam hơn."
Có quản lý phản bác: "Tỷ lệ ngồi xe khách không cao, thường chỉ khoảng 60%, chúng ta lại đầu tư mua xe vào thời điểm này thì chắc chắn là tự tìm đường chết."
Cố Nam Đình ra hiệu cho Hạ Chí phát báo cáo điều tra cho mọi người: "Tỷ lệ ngồi xe khách quả thực không cao. Đầu tiên, xe khách sân bay bị hạn chế thời gian xuất phát, trừ phi đầy xe mới có thể đi sớm được, điều này trực tiếp dẫn đến việc những hành khách đang vội phải từ bỏ việc đi xe. Thứ nữa là tuyến đường xe cố định, các trạm dưng phân bố không đều nhau, hành khách dù ngồi xe vào trong thành phố thì vẫn cách nơi đến khá xa, còn phải chuyển sang những phương tiện khác, lãng phí thời gian là một chuyện, mà nếu hành lý nhiều thì rất bất tiện."
Khi mọi người lật xem báo cáo, Hạ Chí tiếp tục thuyết giảng: "Chúng ta tự đầu tư tuyến xe để làm tuyến xe nhanh cho sân bay thì có thể không bị hạn chế thời gian. Còn về tuyến đường, chúng ta sẽ thiết lập thêm nhiều trạm dừng, cho dù có hành khách vẫn cần chuyển sang phương tiện giao thông khác thì chúng ta cũng sẽ đưa hành khách đến vị trí thuận tiện nhất về giao thông trong nội thành. Ngoài ra, ưu thế lớn nhất của xe khách chúng ta là miễn phí. Nhưng sau khi nâng cao tỷ lệ đi máy bay, công ty sẽ không bị tổn thất gì, ngược lại còn tạo thêm lợi nhuận."
Trong báo cáo có cả số liệu nghiên cứu trong một quý, rất có sức thuyết phục. Nhưng sự trải nghiệm này lại là ví dụ đầu tiên trong ngành, một vị quản lý cao cấp lo lắng, "Phí mua xe, phí xăng dầu mỗi ngày, và sau phí tu sửa bảo dưỡng sau này nữa, lại thêm lương cho tài xế, những khoản phí cố định này so với lợi nhuận thu được từ lợi nhuận vé máy bay, liệu có không hợp lý?"
Đối với chuyện này, phương án giải quyết của Cố Nam Đình là, "Chi phí mua xe khách bỏ ra một lần sẽ nâng cao số vốn vận hành kinh doanh của chúng ta, thế nên suy nghĩ của tôi là thay đổi cách thức chi trả khoản phí này."
Khi anh vạch kế hoạch, đối với sự tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, mọi người không còn ý kiến gì khác.
Tiếp theo, Hạ Chí đưa tài liệu về các hãng xe khách lớn cho Cố Nam Đình.
Cố Nam Đình không buồn xem mà đẩy tài liệu ra, "Tập đoàn Trình An không phải là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta à?"
Tập đoàn Trình An – Trung Quốc, kinh doanh chủ yếu về xe khách, là tập đoàn quy mô lớn kiêm đầu tư trong những ngành nghề khác, năm ngoái đứng hạng 100 trong top 500 doanh nghiệp mạnh nhất trong nước với doanh thu 200 tỷ, là nhãn hàng xe khách hàng đầu."
Hạ Chí đã hiểu ra, "Cố tổng chuẩn bị thật kỹ càng."
Cố Nam Đình day day huyệt thái dương, "Có người còn khó xử hơn cả tập đoàn, tôi không vận công mà được à?"
Hạ Chí nhắc nhở thiện chí: "Một người đã khó xử lý như vậy, đừng nói là cả một tập đoàn lớn như thế. Cố tổng à, chúc anh may mắn."
Cố Nam Đình nghe thấy vẻ châm chọc trong câu nói đó, anh ném tài liệu của tập đoàn Trình An đã chỉnh lý trước đó cho cô nàng, "Cô đặt lịch hẹn trước đi, thông qua quan hệ cá nhân ấy."
Hạ Chí sau đó đã gọi cho Trình Tiêu, "Cố tổng nhà cậu bảo mình hẹn gặp ông già nhà cậu."
Trình Tiêu đang ký nhận nhiệm vụ bay ở trung tâm điều hành bay, nghe thế thì trả lời như kẻ ngoài cuộc, "Anh ấy là sếp của cậu, bảo cậu làm gì thì làm đi, báo cáo với tớ làm gì?"
"Về chuyện công ty muốn đầu tư mua xe khách," Hạ Chí suy nghĩ, "Anh ấy có hỏi ý cậu rồi à?"
"Hỏi ý tớ? Người ra quyết sách của Hàng không Trung Nam là ai, cậu không rõ hả?" Trình Tiêu hỏi lại: "IQ của cậu đâu? Tìm lại đi rồi hãy nói chuyện với tớ."
"Tớ..." Hạ Chí nghe âm thanh máy bận vẳng ra, mãi sau mới sực tỉnh. Công việc điều tra nghiên cứu luôn do cô phụ trách, cô còn không chỉ một lần thỉnh giáo Kiều Kỳ Nặc, bao gồm báo cáo điều tra đều do Kiều Kỳ Nặc viết hộ, tuy Trình Tiêu không nhiều chuyện hỏi câu nào nhưng thông minh như vậy, có lẽ đã sớm nghĩ đến kế hoạch của Cố Nam Đình. Còn Cố Nam Đình sở dĩ thản nhiên bảo cô hẹn Trình Hậu Thần bằng mối quan hệ cá nhân, Trình Tiêu lại tỏ vẻ ngầm đồng ý như vậy, chắc chắn là vì lần hợp tác này có thể khiến Hàng không Trung Nam và tập đoàn Trình An cùng đạt được thắng lợi, nếu không thì sau này đường đường là Cố tổng, làm sao có thể gặp mặt – nhạc phụ đại nhân!
"Hai người này thật là..." Hạ Chí gõ trán, "Cáo và khỉ hợp nhau quá!"
Khi Hạ Chí lấy thân phận con gái nuôi mời Trình Hậu Thần uống trà, lão Trình đã cười, "Nếu chỉ đơn giản là uống trà thì về nhà là được, có cần cố tình gọi điện không? Chỉ có công việc mới cần hẹn trước chứ nhỉ?"
Quả nhiên gừng càng già càng cay. Hạ Chí khâm phục muốn quỳ lạy, cô nói thật: "Là chuyện công ty ạ."
Trình Hậu Thần không hỏi thêm nữa, "Thế thì chiều mai đi, vừa hay có chút thời gian rảnh, khoảng một tiếng, bố cũng có chuyện nói với con."
Hôm sau, Cố Nam Đình đã có mặt sớm nửa tiếng, trong phòng trà có không gian tao nhã lịch thiệp, anh ngồi chờ bên cửa sổ. Gần hai giờ, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đang bước tới, khi chiếc Bentley từ sau lưng chậm rãi chạy đến gần, anh lập tức đứng lên.
Ở cửa phòng trà, Hạ Chí ra đón, "Bố nuôi đến bằng gì ạ, ban nãy mới có tuyết nên đường trơn lắm."
Trình Hậu Thần như không nhìn thấy Cố Nam Đình, trò chuyện với con gái nuôi, "Trình Tiêu nói bố còn không chịu tập thể dục thì tứ chi sẽ thoái hóa mất."
Hạ Chí nói, không hề khách sáo: "Nó ghen tỵ chúng ta có thể chạy nhảy trên mặt đất đó."
Trình Hậu