Số liệu sau mùa xuân cho thấy, lượng khách đi và về của Hàng không Trung Nam tăng 25% so với cùng kỳ năm ngoái, phá vỡ truyền thống xưa nay là quý một thường là mùa thấp điểm, thực hiện được lợi nhuận doanh thu. Khi còn cách ba tháng nữa là hết thời hạn một năm, trong báo cáo của Kiều Kỳ Nặc đã xuất hiện số liệu so sánh, thành tích sau chín tháng nhậm chức của Cố Nam Đình lại vượt qua thành tích 12 tháng khi Cố Trường Minh còn tại chức. Thế là, mục tiêu "trong vòng một năm, thành tích cả năm sẽ tăng 20%" mà Cố Nam Đình hứa hẹn đã được thực hiện xong sớm.
Cố Trường Minh nói như thở dài: "Cảm giác bị con trai đánh bại thật là phức tạp."
Hiểu chồng có ai qua được người vợ, Tiêu Tố đùa: "Rõ ràng là kiêu ngạo, mà còn tỏ ra như mất mát lắm ấy."
Cố Trường Minh cười, "Lẽ nào em không nhận thấy thực ra anh vẫn có chút xấu hổ sao? Số liệu một năm còn không đẹp bằng chín tháng của nó."
Cố Nam Đình đã bận tới mức một tuần rồi không về nhà ăn cơm, anh ngẩng lên nói: "Để không khiến con quá mất mặt, bố cố ý giữ lại bao nhiêu thực lực, người khác làm sao biết được?"
Cố Trường Minh càng cười vui vẻ, "Vẫn là con trai bố, lúc nào cũng giữ thể diện cho bố."
Tâm trạng Cố Nam Đình hẳn nhiên cũng vui vẻ, anh nói bằng giọng như đùa bỡn: "Trước mặt dì Tiêu, cha con chúng ta đừng tự tâng bốc nhau nữa, ai lại không biết chứ?"
Tiêu Ngữ Hành đang mải mê ăn cơm bỗng xen vào: "Chứ còn gì nữa, hai người đàn ông cũng không biết ngượng cơ."
Cố Nam Đình vỗ lên đầu cô bé, "Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào cái gì?"
Tiêu Ngữ Hành không phục, "Thế chuyện người lớn là anh đang yêu đương với chị Trình cũng không được nói sao?"
Cố Trường Minh nghe thế thì nhìn Tiêu Tố, rồi mỉm cười nhìn Cố Nam Đình, "Bố cũng nghe phong thanh rồi, nhưng con trai bố mãi không báo cáo gì, người làm cha này cũng không tiện nhiều lời."
Xem ra Trình Tiêu nói đúng, do anh quá khoa trương rồi. Đáy mắt Cố Nam Đình hiện ra nụ cười bẽn lẽn, trong giọng nói thấp thoáng vẻ ngượng ngập, "Chuyện chưa đâu vào đâu thì có gì mà nói."
Tiêu Ngữ Hành thêm mắm dặm muối, "Nhưng sao cứ như cả công ty biết hết rồi nhỉ? Ngay cả chị Hạ Chí cũng nói, em có thể chuyển sang gọi chị dâu được rồi, anh cũng không đưa chị Trình về nhà, chẳng xem trọng người ta tí nào."
Cố Nam Đình gắp thức ăn cho cô bé, như bảo hãy ăn nhiều và ít nói thôi: "Anh thì muốn đưa về lắm, nhưng cô ấy cũng phải chấp nhận đã."
Cuối cùng Tiêu Ngữ Hành cũng tìm thấy cơ hội cười nhạo anh, cô bé cười hí hí nhìn Cố Trường Minh: "Bố ơi, chị Trình ngoài là phi công nữ ra thì còn rất xinh đẹp, quan trọng nhất là rất cá tính, không thèm quan tâm đến anh con, hahaha..."
Nếu không phải cô bé chạy quá nhanh thì Cố Nam Đình sẽ đánh cho một phát ngay.
Cố Trường Minh vừa bảo vệ con gái, vừa cổ vũ con trai: "Chỉ cần là người con thích thì cứ tự do theo đuổi."
Tiêu Tố gật đầu với Cố Nam Đình, còn Tiêu Ngữ Hành làm mặt hề với anh.
Cố Nam Đình cười không thành tiếng: "Con biết rồi."
Ăn tối xong, thấy Tiêu Ngữ Hành buồn chán lật xem tạp chí trong phòng khách, dáng vẻ lơ đãng, Cố Nam Đình hỏi: "Phát triển với Phùng Tấn Kiêu thế nào rồi?"
Tiêu Ngữ Hành bị câu hỏi đó làm giật bắn mình, cô bé đỏ mặt đá vào bắp chân Cố Nam Đình, "Cái gì mà thế nào? Đừng nói linh tinh!" Rõ ràng là không cho phép đề cập đến bí mật nho nhỏ của mình.
"Anh nói linh tinh à?" Cố Nam Đình rút cuốn tạp chí trong tay cô bé ra, ném sang bên, "Lẽ nào hai đứa định yêu bí mật?" Sau đó anh "ồ" lên một tiếng vẻ suy tư, "Đúng rồi, quên mất em vẫn là trẻ vị thành niên."
Tiêu Ngữ Hành chớp đôi mắt to, nhấn mạnh: "Em đã mười tám tuổi rồi!"
Cố Nam Đình vẫn bình thản, nhắc cô bằng giọng của trưởng bối: "Nhưng còn không tới một trăm ngày nữa là em thi đại học rồi, lúc này không phải thời điểm tốt để yêu đương. Nên đừng cứ nghĩ ngợi về Phùng Tấn Kiêu mãi như vậy! Nếu anh nhớ không lầm thì tháng trước em nhân cuối tuần được nghỉ đã chạy đến thành phố A hai lần, đúng không?"
Hoàn toàn không ngờ chuyện mình lén chạy đến A lại bị bại lộ. Tiêu Ngữ Hành tỏ vẻ liều mạng, "Nói cứ như thật ấy, em và anh Tấn Kiêu có phải quan hệ yêu đương gì đâu. Hơn nữa em đến A là chơi với anh họ mà." Cô bé nói xong chạy mất, để lại Cố Trường Minh và Tiêu Tố với vẻ mặt sửng sốt.
Cố Nam Đình chịu trách nhiệm giải thích: "Phùng Tấn Kiêu chính là cậu cảnh sát mà nó quen ở Cổ Thành. Cũng khá ổn, đừng lo lắng." Thấy Tiêu Tố từ vui mừng chuyển sang lo âu, anh nói: "Sẽ không ảnh hưởng chuyện nó thi đại học đâu, Phùng Tấn Kiêu sẽ biết điều thôi. Con chỉ không muốn nó lãng phí công sức để che giấu chúng ta, quang minh chính đại quen nhau ngược lại sẽ dễ dàng khiến nó thả lỏng tâm trạng hơn."
Tiêu Ngữ Hành từ nhỏ đã được gia đình chăm sóc kỹ, Tiêu Tố khó mà không lo lắng, "Con bé này, sao lại một mình chạy tới A chứ, Tiểu Dập cũng không nói với dì."
Cố Nam Đình an ủi, "Tiêu Dập chỉ không muốn dì lo lắng mới nói với con. Không sao, gan nó chưa lớn, mỗi lần đến đó đều do Tiêu Dập phụ trách đưa đón. Bây giờ trong nhà đã biết chuyện của nó và Phùng Tấn Kiêu, sau này nó đi đâu cũng không cần viện lý do che giấu dì nữa."
Tiêu Tố và Cố Trường Minh nhìn nhau rồi gật đầu, "Cám ơn con, Nam Đình."
Cố Nam Đình ôm vai bà như con trai ôm vai mẹ, "Người nhà với nhau mà cám ơn gì chứ."
Căn cứ theo hợp đồng của Trình An, Hàng không Trung Nam chuyển khoản tiền muaxe đầu tiên theo đúng thời hạn. Do khoản tiền đó là theo hình thức lợi nhuận phân chia ra, mà thành tích quý đầu của Trung Nam lại rất đẹp nên Trình An đương nhiên cũng trở thành bên được lợi.
Trưởng phòng tài vụ lúc báo cáo với Trình Hậu Thần đã nói: "Phó tổng Tiểu Cố của Hàng không Trung Nam mới nhậm chức không đầy một năm đã đánh một trận quá đẹp, việc đầu tư tuyến xe bus nhanh sân bay không chỉ là đầu tiên trong cả nước, mà còn trải ra một con đường cho cậu ấy bước lên chức tổng giám đốc mà không ai có thể ngăn cản được."
Trình Hậu Thần không cho là thế, "Có ông già cậu ta mở đường, sau lưng còn có hậu thuẫn, không tạo ra chút thành tích thì mặt mũi để vào đâu?"
Trưởng phòng