Một chuyện lớn như máy bay của Hàng không Trung Nam bị sét đánh, không những trong ngành mà cả thành phố G gần như không ai không biết. Mà thành viên tổ bay vì đảm bảo an toàn của hành khách mà ra quyết định thoát ly máy bay gấp rút đã khiến họ không ai bị thương vong, tạo nên hình tượng tốt đẹp trong lòng mọi người. Những hành khách của chuyến bay đó tự phát tổ chức tặng lá cờ hai mặt cho Hàng không Trung Nam, một mặt là cho công ty, mặt kia là Trình Tiêu.
Mà trong tình huống thông thường, máy bay bị hư hại đang được tu sửa thì không thể bay được. Hoặc chuyển chuyến bay vốn được sắp xếp từ trước của máy bay này sang buổi tối, tức là đợi những máy bay khác bay xong, kiểm tra kỹ lưỡng rồi bay tiếp. Vì ngừng một ngày mà tổn thất rất lớn.
Thế nhưng, ngoài việc sét đánh khiến cả sân bay đều bị đình trệ ra, hôm sau, Hàng không Trung Nam lại phái máy bay đến thay thế, đảm bảo những chuyến bay đều vận hành bình thường, chứng minh mạnh mẽ thực lực của Trung Nam với tất cả mọi người .
Cố Nam Đình lúc này đã phát triển máy bay mới và dịch vụ phục vụ chuyên cơ cho du lịch, không chỉ thu hút những đối tác làm ăn lớn mà cũng khiến Hàng không Trung Nam trở thành công ty hàng không đầu tiên xứng đáng được tin tưởng, không phải là "một trong những". Kiều Kỳ Nặc căn cứ vào hợp đồng hợp tác được ký kết mới nhất và cả sau sự kiện sét đánh mà tính toán bước đầu lợi nhuận thu được về vé máy bay và quảng cáo, cảm thán: "Tiêu, em bị thương cũng xứng đáng lắm. Giúp người đàn ông của em kiếm được một đống vàng đấy."
Đối với chuyện Cố Nam Đình lại trở thành bên thu được lợi ích cuối cùng, Trình Tiêu khen ngợi không hề câu nệ: "Là người đàn ông của em hiểu cách nắm bắt cơ hội."
Kiều Kỳ Nặc không thể chịu nổi cô: "Này, em cứ phát cơm chó mãi thế, người kính nghiệp như anh cũng sắp bãi công rồi."
Trình Tiểu tỏ ra phiền não: "Nhưng em đã cố gắng kiềm chế rồi mà."
Kiều Kỳ Nặc như sực nhớ ra gì đó, "Có phải em kiềm chế sai không, sao anh cảm thấy Cố tổng không hưng phấn vì được chính danh mà ngược lại còn tỏ ra lo lắng thấp thỏm thế?"
"Bình thường thôi mà", Trình Tiêu khoanh chân ngồi trên giường, cẩn thận xoay eo, "Vì em không nói cho anh ấy biết."
"Không nói?" Kiều Kỳ Nặc kinh ngạc tới mức phải hỏi lại, "Không nói là em đã muốn cùng anh ấy ngược bọn độc thân?" Thấy Trình Tiêu gật đầu, anh ta vỗ trán, "Cố tổng tại sao lại thích người phụ nữ có khả năng hành hạ người khác như em thế?"
Trình Tiêu cười vô tư, "Gia đình hài hòa, sự nghiệp thành công, tình yêu nếu quá thuận lợi thì em sợ anh ấy sẽ kiêu ngạo mất."
Là fan đích thực của Cố Nam Đình, Kiều Kỳ Nặc không kiềm chế được mà mắng cô: "Thần kinh!"
Trình Hậu Thần và Tiêu Phi lúc này đến cửa phòng bệnh, hai người nhìn nhau, rồi cùng cau mày rất ăn ý.
Kiều Kỳ Nặc và đàn ông nên đương nhiên không thể làm nũng với họ như Hạ Chí, anh vội thay đổi thái độ, cung kính gọi, "Cha, mẹ nuôi."
Trình Hậu Thần trừng mắt, "Nghe nói con cũng đi bán mạng cho Cố Nam Đình hả?"
Kiều Kỳ Nặc đùa mà không hề đỏ mặt, "Chứ không phải vì canh chừng hai cô con gái bảo bối của cha sao, cha biết là họ luôn khiến con bận lòng mà."
Trình Hậu Thần giơ tay làm bộ đánh anh, "Vớ vẩn!"
Kiều Kỳ Nặc lập tức giơ tay xin tha, "Mẹ nuôi cứu con!"
Tiêu Phi ra tay đúng lúc, "Anh đến thăm con gái hay dạy dỗ người khác, không biết phân biệt à?" Sau đó tiến đến, giơ tay xỉa vào trán Trình Tiêu, "Xem con sau này còn mặt mũi nào bảo mẹ tiền trảm hậu tấu nữa không!"
Trình Hậu Thần cũng chuyển sang mắng Trình Tiêu, "Làm việc đến nỗi vào bệnh viện, còn giấu bố! Hai mẹ con y hệt nhau!"
Trình Tiêu hận thép không thành gang thầm nghĩ: Mẹ con đang ở đây, bố có thể nói đàng hoàng được không! Tiêu Phi đã bắt đầu bất mãn: "Nếu không thì làm sao là hai mẹ con chứ! Anh có ý kiến gì thì có thể đăng báo từ bỏ quan hệ với chúng tôi mà."
Trình Tiêu có lòng nhắc nhở mẹ cô: Mẹ và người ta đã thoát ly quan hệ rồi. Nhưng để tránh cho hai người cãi nhau, cô vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình để ra hiệu bố mẹ ngồi xuống rồi mới nói: "Nếu hôm con bị thương mà bố mẹ đến thì chắc chắn sẽ trả hết chi phí thuốc men, lại còn mời người chăm bệnh gì gì đó. Mẹ nói xem những món tiền này rõ ràng phải là công ty trả, hà tất phải để bố mẹ móc hầu bao? Bây giờ thì quá tốt, được ở phòng VIP này, rất thoải mái. Phải phải phải, bố mẹ không thiếu tiền, nhưng con bị thương vì công việc, sao có thể tiết kiệm cho Cố Nam Đình được?"
Câu này... Kiều Kỳ Nặc giơ ngón cái với Trình Tiêu.
Trình Tiêu lại đưa mắt ra hiệu, Kiều Kỳ Nặc nhìn giờ, hiểu ra. Anh len lén rời khỏi phòng bệnh với trạng thái người vô hình. Nhưng vẫn không ngăn được Cố Nam Đình đến chăm bệnh đúng giờ.
Nghe bố mẹ Trình Tiêu tới, anh chạy thẳng đến phòng bệnh.
Kiều Kỳ Nặc đành gửi tin cho Trình Tiêu, "Anh cố hết sức rồi."
Trình Tiêu chưa kịp trả lời thì Cố Nam Đình đã xuất hiện. Thấy Trình Hậu Thần, anh chào hỏi rất cung kính, "Trình tổng ạ." Sau đó quay sang Tiêu Phi, nói với vẻ chân thành và hối lỗi: "Bác gái, để bác lo lắng rồi, là cháu không chăm sóc tốt cho Trình Trình."
Nhìn thấy anh, cơn giận của Trình Hậu Thần bỗng xuất hiện, mắng như tát nước: "Con gái tôi bị như thế mà một câu xin lỗi là xong hả? Thời tiết như thế còn cho nó bay, cậu vô tâm vừa thôi? Không phải nói là thích nó à, chính vì thích mà ngay cả an toàn của nó cũng mặc kệ?"
Cố Nam Đình không giải thích gì nhiều, chỉ nhận lỗi, "Là cháu không suy xét chu đáo."
Thái độ của Tiêu Phi lại hoàn toàn khác hẳn. Nhìn chàng trai lịch thiệp, khí thế ngất trời ấy, bà hỏi, "Cháu là?"
Trình Tiêu cướp lời Cố Nam Đình: "Sếp của con, Cố tổng."
Ánh mắt Cố Nam Đình nhìn cô có vẻ trách móc. Trình Tiêu hiểu tâm tư đó, cô chớp mắt với anh như xoa dịu. Dáng vẻ tinh nghịch đó khiến Cố Nam Đình vui vẻ hơn, anh lập tức bổ sung, "Bác gái gọi con là Nam Đình là được."
Tiêu Phi lặng lẽ đánh giá anh, mỉm cười, "Trước kia chưa nghe Trình Trình nhắc đến cháu. Sau này có lẽ cháu sẽ trở thành khách thường xuyên của nhà bác gái chăng?"
Trong lòng Cố Nam Đình có cảm giác hưng phấn như được chấp nhận, anh nói: "Nếu bác không thấy phiền thì Nam Đình đương nhiên cầu mà không được ạ."
Tiêu Phi mời rất đúng lúc, "Có thời gian thì cùng Trình Trình đến nhiều vào nhé."
Thấy vợ dễ dàng cho Cố Nam Đình qua ải, Trình Hậu Thần bất mãn, xen vào, "Cố tổng người ta bận rộn vô cùng, làm gì có thời gian đi thăm em."
Trước mặt người ngoài mà Tiêu Phi cũng không khách sáo với ông chồng cũ, bà đáp trả: "Nghe nói Trình tổng cũng ngày quên ăn đêm quên ngủ, thế mà cũng có thời gian xuất hiện ở đây đó thôi?"
Trình Hậu Thần phản bác: "Anh sao giống được? Anh đến thăm con gái!"
Thế là hai người lại đấu khẩu, cuối cùng Trình Hậu Thần bị một câu của Tiêu Phi "Có thời gian biện bạch với tôi thì tiết kiệm để ở cạnh hồng nhan tri kỷ đi" làm cho tức điên, bỏ đi mất.
Trình Tiêu chỉ có thể vừa bất lực vừa thờ ơ nói với Cố Nam Đình: "Hôm đó nếu không che giấu chuyện em nhập viện thì tối đó bọn họ sẽ còn cãi nhau dữ dội hơn hôm nay nữa."
"Cãi nhau thì ông ấy mãi mãi không phải đối thủ của mẹ." Tiêu Phi nhìn Cố Nam Đình, vẻ