Cho dù đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Trình Tiêu cũng dỗ dành Cố Nam Đình, nói rằng mọi việc đều nghĩ cho anh đầu tiên, nhưng trên thực tế thì cô không buông hẳn những mối quan hệ của mình. Chỉ cần không bay thì cô vẫn cùng Tiêu Phi đi mua sắm, uống trà trò chuyện như trước, và cả về nhà thăm Trình Hậu Thần, vừa ăn cơm vừa đấu khẩu với ông. Còn chuyện đang yêu Cố Nam Đình, cô cũng nói thật, "Cho bố thời gian để bắt đầu chuẩn bị tâm lý nhé, đừng để hôm nào con dẫn người ta về, bố lại không chịu nổi."
Trình Hậu Thần lập tức hiểu ra cái người mà có khả năng sẽ được con gái dẫn về bất cứ lúc nào là Cố Nam Đình, ông tỏ ra không vui, "Thằng nhóc xấu xa đó có gì tốt mà con chấp nhận nó?"
Trình Tiêu cũng là người khó tính, thời điểm này ai không đồng ý Cố Nam Đình là cô cũng không vui, "Phỉ Diệu có gì tốt? Cũng chả thấy bố phản đối, sao lại cứ không thích Cố Nam Đình nhà con?"
Nghe cô nói "nhà con", Trình Hậu Thần càng cáu, "Đó là vì bố biết con và Tiểu Phỉ sẽ không có kết quả, chia tay là chuyện sớm muộn. Cố Nam Đình thì giống à? Nếu nó dám tỏ thái độ chơi cho vui, xem bố có đánh chết nó không?"
"Ôi, cái ông bố này." Trình Tiêu khâm phục logic của ông rồi, "Nếu bố đã nhận thấy anh ấy nghiêm túc thì dựa vào đâu mà không thích anh ấy?"
Trình Hậu Thần hùng hồn: "Nó nghiêm túc âm mưu lừa con gái bố đi mất, bảo bố thích nó thế nào được?"
"Không nỡ xa con thì nói rõ đi, lại còn đổ tội cho người ta." Trình Tiêu cười hì hì: "Con là tình nhân kiếp trước của bố," không bất ngờ khi bị đánh một cái, cô tiếp tục, "Kiếp này người con yêu nhất mãi mãi là bố. Dù thật sự sau này khi anh ấy nỗ lực nhiều phía, con sẽ trở thành vợ của anh ấy, nhưng vẫn là họ Trình. Ngoài việc cho bố thêm một người con, thì tuyệt đối sẽ không để bố mất đi con gái cưng này đâu." Nói xong vỗ vỗ vai bố, "Con trượng nghĩa thế nào chắc bố hiểu!"
Trình Hậu Thần như bị chọc trúng tâm sự, nói với vẻ hơi đau thương: "Thì bố lo không ai có thể chiều chuộng con như bố thôi. Con đấy, người bình thường đều không chịu được! Đừng có không tin bố, bố thấy cậu ta không phải người dễ tính đâu!"
Trình Tiêu vẫn đồng tình với kinh nghiệm nhìn người của bố cô, cô dỗ dành lão Trình, "Cho dù anh ấy xấu tính thì cũng không chống nổi ông bố lợi hại của con, làm sao dám giở trò!"
Trình Hậu Thần trừng nhìn con gái bảo bối, "Đã nói con gái là của người ngoài, đúng là không sai chút nào!"
Trình Tiêu ôm bố, nũng nịu, "Con không muốn bị một người đàn ông không liên quan phá hoại tình cảm cha con chúng ta. Bố coi trọng con thế nào thì con cũng coi trọng bố thế ấy, bố không biết hay sao?"
"Không liên quan?" Trình Hậu Thần đã nhìn rõ chân tướng, hừ một tiếng, "Không liên quan thì mắc gì con vì nó mà lấy lòng bố?"
Trình Tiêu cũng thấy mình đang vì Cố Nam Đình mà tiết tháo rơi đầy đất rồi. Để tránh cho Cố tổng quá kiêu ngạo, cô chuẩn bị bỏ rơi anh hai ngày.
Về việc cô từ chối hẹn hò khi đang được nghỉ ngơi, Cố Nam Đình lập tức có phản ứng, anh truy hỏi trong điện thoại: "Bị Trình tổng cấm túc hả? Anh sang đón em!"
Trình Tiêu nén cười, cố ý nghiêm trọng hóa vấn đề: "Bố nghe thấy tên anh đã nhảy nhổm lên, anh còn định đến để ông đánh anh hả?" Nghe bên anh có tiếng xe khởi động, cô hỏi: "Muộn thế này còn đi chơi bời ở đâu?"
"Ồ, bắt đầu điều tra anh rồi hả?" Cố Nam Đình cười, "Đến nhà anh dâng hiến gương mặt cho bố vợ đánh chứ sao!"
Trình Tiêu cảm thấy Cố tổng mới là tiết tháo rơi đầy đất, cô khẽ cười, "Thế ngày mai anh còn mặt mũi đi gặp ai không?"
Cố Nam Đình nói chắc như đinh đóng cột: "Gặp người ta và nhận được sự đồng ý của bố vợ, đương nhiên anh sẽ chọn vế sau rồi."
Anh là thế, lúc theo đuổi cô luôn cam tâm hạ thấp bản thân, tự chế giễu bản thân, hoàn toàn không quan tâm. Cho dù là bây giờ thì sự tôn trọng dành cho cô cũng chỉ tăng chứ không hề giảm sút. Theo lý thì Trình Tiêu từ nhỏ đã được cha mẹ nâng như nâng trứng, đối với kiểu yêu thương chiều chuộng này chắc cũng đã quen rồi. Thế nhưng sự thật lại là, khi một người biểu hiện tình yêu dành cho bạn một cách thẳng thắn và thản nhiên, bạn vẫn sẽ cảm thấy vui sướng.
Trình Tiêu trả lời: "Không uổng công em đã đốt trụi cả một rừng cây, chỉ cưng mỗi anh."
Cố Nam Đình cười rất vui vẻ, "Thế thì em còn để anh đơn chiếc một mình?"
Tiếng gõ cửa lúc này vang lên, Trình Tiêu nghe thấy anh nói: "Mở cửa cho anh."
Trình Tiêu ngớ người, "Sao?"
Cố Nam Đình nói như đang cười: "Anh ở ngoài cửa."
Đến khi Trình Tiêu mở cửa, thấy anh đứng bên ngoài dưới ánh đèn, cô hỏi: "Sao anh biết em ở ký túc?"
Cố Nam Đình ôm cô vào trong, "Anh không chuẩn bị đầy đủ thì làm sao đảm bảo không bị từ chối?"
Trình Tiêu nhéo anh, "Luận về tâm cơ thì Cố tổng anh toàn thắng."
Cố Nam Đình mang thức ăn khuya đến. Trình Tiêu cũng đang đói nên lại thêm yêu mến anh hơn. Là một người đàn ông, Cố Nam Đình nhìn cô gái anh yêu đang thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành, trong lồng ngực cũng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Trình Tiêu ăn một mạch hết bốn miếng bánh kem sữa tươi, lại còn tỏ vẻ chưa đã thèm, "Anh mua bánh kem ở quán nào thế?"
"Còn bảo với anh là ghét đồ ngọt, thử một tí thôi đã lộ ra rồi." Cố Nam Đình sờ vòng eo mảnh mai của cô, "Ăn nhiều như thế cũng không thấy mập!"
Trình Tiêu đánh lên tay anh, "Nhân cơ hội lợi dụng sẽ bị chặt tay."
Tay Cố Nam Đình vẫn dừng ở eo cô, cười mà không nói gì.
Trình Tiêu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, và cả áo sơ mi hàng hiệu trên người anh, cảm giác anh hoàn toàn không hợp với phòng ký túc đơn giản này. Nhưng trong một đêm đầu thu, anh lại xa rời khu trung tâm thành phố huyên náo để đến với cô, chỉ vì cô nói hôm qua bay quá mệt, không muốn đi đâu.
"Cố Nam Đình, em muốn biết, anh sẽ chiều chuộng em đến mức nào."
"Đừng vội, anh sẽ làm cho em xem."
Trình Tiêu ngước lên hôn anh.
Cố Nam Đình đương nhiên không phụ bạc sự chủ động này của cô, anh ôm eo cô, hôn sâu hơn.
Có lẽ do đêm khuya tĩnh lặng cám dỗ lòng người, mà cơ thể Trình Tiêu cũng giống trái tim cô, say đến mức có thể tan chảy. Trong vô thức, cô bị anh đặt lên sofa, tay bị giữ chặt, cơ thể bị thân thể cường tráng to lớn của người đàn ông bao bọc.
Ánh sao ngoài cửa sổ, gió đêm thu lành lạnh, và cả đôi môi mềm mại của anh, xâm chiếm từng tấc một trên gò má cô, tai cô, khiến Trình Tiêu cảm thấy tình cảm dịu dàng dâng lên trong lòng. Tay anh bắt đầu không thỏa mãn chỉ chạm vào cô qua lớp áo, mà len lén luồn vào trong, nhẹ nhàng xoa nắn.
Sự thân mật chỉ giữa những người yêu nhau mới có, sự tiếp xúc nồng nhiệt đó, là những điều mà Trình Tiêu chưa từng trải qua. Trong lòng cô hơi căng thẳng, dường như muốn ngăn cản bàn tay anh tiếp tục, thế nhưng, niềm yêu thích và cả sự mong chờ khiến cô không kháng cự.
Mà Cố Nam Đình chủ động đến đây đương nhiên là không dễ dàng được thỏa mãn. Anh chủ động tiếp cận, có ý muốn chiếm cứ nhiều hơn, là vì mong muốn có được sự đáp trả nhiều hơn của Trình Tiêu, khiến cô lún sâu từng chút một vào lưới tình anh đã dệt nên, dù là trái tim, hay là cơ thể...
Thế nên