Trước mặt người ngoài, Trình Tiêu rất nể mặt Cố Nam Đình. Cô chủ động tuyên chiến với Diệp Ngữ Nặc, mục đích là không để Cố Nam Đình mất điểm. Trong mắt cô, người phụ nữ đầy âm mưu xảo quyệt như Diệp Ngữ Nặc hoàn toàn không xứng để anh đích thân ra tay.
Nhưng khi chỉ còn hai người, sắc mặt Trình Tiêu không những không dịu lại, mà còn trực tiếp nhắm vào Cố Nam Đình, "Nếu em đoán không lầm thì năm đó anh cố ý đánh rớt Diệp Ngữ Nặc là vì Tiêu Ngữ Hành phải không? Có phải vì cô em gái thân yêu mà anh có thể trở thành kẻ thù với bất kỳ ai?"
Cố Nam Đình bị cô hỏi trúng rồi! Là anh trai, thực sự anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nếu người hỏi không phải là Trình Tiêu, anh sẽ trả lời không chút do dự: Đúng! Thế nhưng, sắc mặt Trình Tiêu đang lạnh dần đã nhắc nhở anh, câu trả lời "đúng" nhất định sẽ khiến cô càng thêm khó chịu. Nhưng nếu phải nói những lời ngược với trái tim, đặc biệt là với cô, Cố Nam Đình không thể nói được.
Sự do dự và chần chừ của anh xem như ngầm thừa nhận.
Ánh mắt Trình Tiêu dần lạnh lẽo, cô hỏi, nói chính xác là chất vấn: "Lúc anh bảo vệ cô gái khác, anh đặt em ở chỗ nào?"
Cố Nam Đình ý thức được chuyện này nghiêm trọng hơn anh nghĩ, anh phải giải thích rõ, "Hành Hành không phải là cô gái khác, nó là em gái anh, mọi sự bảo vệ của anh dành cho nó đều không ảnh hưởng đến chuyện anh yêu em."
"Em gái anh." Trình Tiêu cười lạnh, "Có phải em chưa từng nói với anh: công ty có lời đồn đãi rằng Cố phu nhân tương lai có lẽ chính là nhị tiểu thư của Cố gia?"
Sắc mặt Cố Nam Đình lạnh hẳn.
Ánh mắt Trình Tiêu giao với ánh mắt thâm trầm của anh trong không trung, cô hỏi từng chữ: "Không phải là ăn không nói có, mà có lửa mới có khói, đúng không?"
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt kiên định của cô khiến Cố Nam Đình cảm thấy toàn bộ tâm tư anh che giấu bao năm nay trong tích tắc bị nhìn thấu cả. Thực ra Trình Tiêu từng bày tỏ, đối với quá khứ của anh, cô sẽ không hỏi đến. Cho dù Cố Nam Đình từng thích Tiêu Ngữ Hành thì cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Ai mà chẳng có quá khứ! Đáng sợ là bạn cố ý che giấu quá khứ này, sau đó bị cô phát hiện ra trong một bầu không khí khó chịu thế này. Thế nhưng, hiện giờ không phải là thời điểm tốt để thẳng thắn với nhau. Hoặc là, cô cơ bản đã có đáp án, mà còn không phải là biết được từ chính miệng bạn nói ra. Như thế thì mọi lời giải thích và thẳng thắn của bạn đều trở thành biện bạch và viện cớ.
Trình Tiêu quả thực đã hiểu. Trong sân bay đông đúc nhộn nhịp, huyên náo tiếng người, trái tim cô torng tích tắc lại tĩnh mịch không một âm thanh. Lồng ngực bỗng có cảm giác bị ức hiếp khiến cô suýt không kiềm chế được mà giơ tay cho anh một cái tát. Ngay cả Cố Nam Đình cũng nghĩ cô sẽ tát anh một cái để xả cơn hận, vì từ ánh mắt cô đến cả con người cô đều trở nên rất lạnh lẽo, và giận dữ.
Nhưng cuối cùng, Trình Tiêu chỉ nói: "Có một số tâm sự che giấu trong lòng lâu rồi, bản thân cũng không tìm ra. Cố Nam Đình, đi tìm tâm sự của anh về đi, rồi hãy nói đến chúng ta."
Cô tỏ ra rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng không thay đổi, nhưng Cố Nam Đình nhận ra cô vì Tiêu Ngữ Hành mà đã có suy nghĩ không cần anh nữa.
Cô đang nghi ngờ anh vẫn còn tình cảm nam nữ với Tiêu Ngữ Hành?
"Trình Trình!" Cố Nam Đình trong tích tắc cảm thấy giận dữ, ngay cả anh cũng không rõ đang giận ai, anh tiến lên nắm tay Trình Tiêu, "Em bảo anh đi tìm cái gì?! Trước kia dù xảy ra chuyện gì, tâm tư của anh dành cho em mà em còn nghi ngờ sao? Em lạnh lùng thông minh, chắc là phải nhận ra anh yêu em thế nào, muốn ở bên em thế nào chứ."
Trình Tiêu không cho anh cơ hội nói tiếp, dùng sáu chữ cắt đứt anh: "Em cũng có thể nhìn nhầm." Cô giằng tay ra, nói: "ngoài ra, mãi mãi đừng nói đến chữ tin tưởng với em, niềm tin của em dành cho anh được tạo nên từ sự thành thật và tôn trọng mà anh dành cho em. Không có nền tảng đó thì dù anh tốt với em thế nào, thì cũng là cho đường vào thuốc độc, không thể thay đổi sự thực nó là thuốc độc được." Cô nói xong đi lướt qua anh.
Cố Nam Đình nhìn cô đi xa, đầu không ngoảnh lại, nhất thời không biết phải giải thích và níu kéo thế nào.
Cố Nam Đình từ sân bay ra đã đến thẳng ký túc xá của Trình Tiêu. Anh nghĩ rằng với tính cách của cô sẽ không về chỗ Hạ Chí, càng không về Trình gia. Vậy mà Trình Tiêu lại về nhà họ Trình thật. Cô đoan chắc Cố Nam Đình sẽ không tìm đến. Kết quả...
Cố Nam Đình xác nhận cô không ở ký túc nên lại theo đến tận nhà họ Trình. Khi đó Trình Hậu Thần đang đọc tạp chí ở phòng khách, khi chị Lý dẫn Cố Nam Đình vào, ông ngước lên nhìn đồng hồ, giọng có vẻ không vui, "Muộn thế này rồi, cậu đến làm gì?"
Cố Nam Đình nói thật: "Cháu khiến Trình Trình không vui nên đến xin lỗi cô ấy."
Trình Hậu Thần đương nhiên đã nhận ra sự khác lạ của Trình Tiêu, nhưng ông xót con gái bay quá vất vả nên không hỏi gì, ăn tối xong để mặc cô lên lầu nghỉ ngơi. Bây giờ Cố Nam Đình công khai đến để nói rằng anh chọc giận Trình Tiêu, Trình Hậu Thần tất nhiên sẽ không dễ chịu với anh rồi.
Tạp chí trên tay lập tức ném vào người Cố Nam Đình, Trình Hậu Thần chất vất anh bằng giọng nghiêm khắc, "Cậu thích nó như thế đó hả? Mới ở bên nhau chưa lâu đã bắt đầu ức hiếp nó rồi? Nếu như kết hôn thì cậu lên trời luôn à?"
Cố Nam Đình chỉ có thể nhận lỗi, "Bác trai, là cháu không đúng..."
Trình Hậu Thần cắt ngang không chút khách sáo, "Đừng gọi tôi là bác trai!"
Cố Nam Đình lại lần nữa chịu đựng, anh chuyển sang gọi: "Trình tổng, cháu..."
"Cậu thế nào? Không phải cố ý chứ gì? Nếu cậu cố ý, cậu tưởng tôi sẽ để cậu đứng đây à?" Trình Hậu Thần đứng lên, ngạo nghễ khuyên răn: "Đối xử tốt với nó thì đừng nói miệng, tôi chờ cậu hành động để chứng minh, cậu lại làm thế này! Cố Nam Đình, có phải cậu nghĩ rằng tôi không dựa vào tình cha con mà chia rẽ hai đứa chính là tôi chấp nhận cậu?"
Cố Nam Đình không thể nào giải thích nhiều hơn với ông, càng không thể phản bác, anh đứng ở phòng khách, rửa tai lắng nghe sự giáo huấn của bố vợ tương lai: "Bác hiểu lầm rồi ạ, cháu không có ý đó."
Trình Hậu Thần thấy anh gục đầu ủ rủ thì đoan chắc anh đuối lý, càng tức giận hơn, "Đừng tưởng Trình Trình thích cậu thì tôi sẽ không thể làm gì với cậu! Nó là con gái cưng của tôi, vì hạnh phúc của nó mà tôi có thể thỏa hiệp, nhưng với điều kiện là cậu phải khiến tôi tin tưởng cậu có thể chăm sóc tốt cho nó. Nhưng hễ cậu có một chút không dụng tâm với nó, Cố Nam Đình, tôi sẽ không ngại đắc tội với con gái mà khiến cậu không được toại nguyện đâu."
"Bác trai... Trình tổng, đối với Trình Trình, cháu chỉ sợ chưa đủ yêu cô ấy." Cố Nam Đình lại tỏ rõ thái độ với Trình Hậu Thần, "Cháu yêu cô ấy không phải một sớm một chiều, cháu mong có thể cùng cô ấy sống cả cuộc đời này. Có lẽ cháu cũng có chỗ không làm được, nhưng xin bác nhất định đừng nghi ngờ những nỗ lực và thành ý của cháu. Cháu quen Trình Trình..." Cố Nam Đình suýt buột miệng nói "mười một năm", anh khựng lại rồi tiếp tục, "Sắp bốn năm, cô ấy là cô gái thế nào, cháu đã đủ hiểu rồi, sự thẳng thắn và chân thật của cô ấy khiến cháu càng yêu cô ấy hơn. Bác là cha của Trình Trình có thể không yên lòng về cháu, nhưng cháu xin bác đừng cướp đoạt cơ hội để cháu chấp nhận thử thách, để cháu chứng minh cháu đối với Trình Trình không hề có nửa phần giả dối, không dụng tâm. Bao lâu cũng được, cháu chấp nhận chờ."
"Cậu chấp nhận nhưng tôi không muốn!" Trình Hậu Thần rõ ràng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng lại tức giận hơn cả người trong cuộc, ông cao giọng, "Thanh xuân của con gái tôi, một câu chấp nhận đợi của cậu là có thể tùy tiện lãng phí hay sao? Sống cả đời này, ai lúc yêu mà không nghĩ như vậy thì kẻ đó là đồ khốn! Nhưng bao nhiêu ví dụ đã chứng minh, cuộc đời con người là chuyện khó biết nhất. Sự dụng tâm của cậu với Trình Trình hiện giờ không bằng một phần mười của tôi đối với bác gái cậu năm đó, chúng tôi có thể tiếp tục sống với nhau