Cố Nam Đình nói: Sau này chuyện của Tiêu Ngữ Hành, anh sẽ không quản nữa. Nhưng đó là người nhà đã sống cùng anh mười mấy năm trời, cho dù không thể ở bên nhau dưới hình thức tình yêu thì tình thân lại không thể thay thế. Khi Tiêu Ngữ Hành thật sự có việc cần dựa vào anh trai, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?
Trình Tiêu ngước lên nhìn anh: "Anh đang nói với em là, giữa em và Tiêu Ngữ Hành, lựa chọn của anh là em sao?"
Ánh mắt Cố Nam Đình sâu thẳm, "Nó là người thân của anh, cả đời này bọn anh không thể cắt đứt quan hệ, là khúc mắc khiến em khó xử. Trình Trình, em là người anh yêu, anh không tiếc sức lực theo đuổi em, giành lấy em, không phải để làm tổn thương em mà là mong chờ được cùng em sống hết quãng đời còn lại. Mà người bạn đời tương lai của Hành Hành là Phùng Tấn Kiêu. Chăm sóc nó, bảo vệ nó, trước đây anh là anh trai nên phải làm, sau này lại là trách nhiệm của Phùng Tấn Kiêu. Anh không biết quyết định của anh là chọn lựa hay từ bỏ, anh chỉ chắc chắn, khi anh đối mặt với chuyện có thể đánh mất em, anh chỉ muốn giữ em lại, cho dù phải đổi lấy bằng mọi thứ."
Trình Tiêu tin thành ý của anh, nhưng cô gần như có thể chắc chắn là anh không làm được. Tiêu Ngữ Hành bình an vô sự thì thế nào cũng được, khi cô bé có chuyện, với gánh nặng và trách nhiệm của Cố Nam Đình, anh không thể ngồi yên. Nhưng anh bây giờ có thể do quá sợ phải đánh mất cô, nên dù khó xử, anh cũng phải níu kéo.
Từ khi quen biết nhau, thực sự mỗi lần cô gặp khó khăn hay nguy hiểm, Cố Nam Đình đều có mặt. Đối với anh, Trình Tiêu không tài nào chê bai được. Cô từng băn khoăn: Cô dựa vào cái gì mà bắt Cố Nam Đình phải chấp nhận mọi sự bướng bỉnh và làm bộ làm tịch của mình. Tối qua thậm chí cô còn nghĩ, nếu Tiêu Ngữ Hành ghét cô thì tốt quá, thế thì không cần cô quyết định gì nữa, ném vấn đề cho hai anh em họ là được.
Trình Tiêu hỏi anh, "Nếu Tiêu Ngữ Hành không thích em, thì anh sẽ làm gì?"
Câu hỏi này dễ trả lời hơn nhiều, Cố Nam Đình không cần suy nghĩ, nói thẳng: "Dù nó thích em hay không, chỉ cần anh yêu em thì nó bắt buộc phải chấp nhận, hơn nữa phải tôn trọng em sắp sửa là chị dâu của nó, không dám vô lễ với em đâu."
Anh mạnh mẽ cứng rắn như thế, chính là nhờ quyền lực của tình thân.
Trình Tiêu nói: "Nếu em đã có thể nói: quá khứ của anh, em sẽ không hỏi, thì em sẽ làm được. Anh từng thích Tiêu Ngữ Hành, hay là người khác đi chăng nữa, theo lý mà nói thì đều như nhau. Em giận vì anh đã che giấu em. Tuy em thuyết phục bản thân phải hiểu sự lo lắng của anh, nhưng khi tận mắt thấy anh bỏ qua thân phận của mình mà so đo với Diệp Ngữ Nặc, lại nghĩ đến những điểm vụn vặt khi anh và Tiêu Ngữ Hành ở bên nhau trong bao năm qua, em không dám nói là tin tưởng nữa. Em sẽ nghĩ, liệu có một cảnh tượng nào đó, một chuyện nào đó, hoặc thậm chí một nụ cười lúc nào đó của cô bé, đều khơi dậy hồi ức trong anh hay không. Cố Nam Đình, em là người ích kỷ, lại có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, em yêu anh và chỉ mong anh làm tất cả vì em. Ngay cả em gái anh cũng không được chia sẻ anh với em."
Cố Nam Đình vô cùng cảm động, điều anh sợ chính là cô không hề có ham muốn chiếm hữu anh.
Trình Tiêu ngừng một lúc rồi tiếp, "Nhưng những lời như 'sau này chuyện của nó, anh sẽ không quản nữa', anh vẫn nên rút lại. Em gần như có thể dự đoán một ngày anh thất hứa, lúc đó, đừng trách em không tha thứ cho anh."
Cô biết anh khó xử, anh lại không hiểu sự độ lượng và liều lĩnh của cô. Cố Nam Đình có phần không tha thứ cho chính mình, anh trầm tư rồi mới thành thật: "Tối qua anh về nhà một chuyến, nói với Hành Hành, đừng cố nối lại tình chị em với Diệp Ngữ Nặc, đặc biệt là trước khi gả cho Phùng Tấn Kiêu thì hãy tránh đi một mình tới Phùng gia. Anh còn gọi điện cho Phùng Tấn Kiêu, anh nói: Diệp Ngữ Nặc có ý thù địch với Hành Hành, không hòa nhã như chúng ta nhìn thấy, bảo cậu ta trông chừng Hành Hành, đừng tiếp xúc với Diệp Ngữ Nặc. Nếu không, xảy ra sự cố gì, anh không thể quản được. Thực ra anh..." Anh nhìn Trình Tiêu, chỉ sợ bỏ lỡ chút thay đổi nhỏ nào ở cô, "Là sắp xếp xong rồi mới quyết định, không quản nó nữa."
Trình Tiêu nhìn anh, mãi sau mới hỏi: "Rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?"
"Anh không muốn lừa dối em, anh..." Cố Nam Đình nhíu mày, "Đoán biết trước một số việc."
Trong đầu Trình Tiêu nhanh chóng hiện ra cảnh tượng ở bệnh viện mà cô cho là ảo ảnh, "Giống lần Hách Nhiêu sao?"
Cố Nam Đình hít thật sâu, gật đầu.
Trình Tiêu ngạc nhiên, cô truy hỏi, "Ý anh là, Tiêu Ngữ Hành sẽ vì Diệp Ngữ Nặc mà gặp nguy hiểm?"
Cố Nam Đình trả lời: "Nó sẽ trải qua một số chuyện đau khổ, còn... nghỉ học."
"Thế Phùng Tấn Kiêu thì sao? Lúc đó anh ấy ở đâu?"
"Hai đứa vì hiểu lầm mà chia tay nhau."
"Có làm lành như lúc đầu không?"
"Có. Nhưng cần một khoảng thời gian."
Cố Nam Đình nhìn cô. Trình Tiêu phán đoán từ ánh mắt anh là anh không hy vọng cô hỏi tại sao anh lại biết những chuyện này.
Trình Tiêu quay sang nhìn cửa sổ, như đang thuyết phục mình đừng hỏi quá nhiều. Vì biết nhiều thì hình như cũng phải gánh trách nhiệm.
Trình Tiêu như hiểu được nỗi lo ngại của anh, "Em có thể làm được gì cho anh?"
Cố Nam Đình dùng ngón tay ve vuốt gương mặt cô, "Cho dù chúng ta chuẩn bị nhiều đến đâu, đều có thể là công cốc, chưa chắc đã thay đổi kết cuộc được."
Nhưng không thể khoanh tay ngồi chờ chết.
Khi nhìn Cố Nam Đình, Trình Tiêu hỏi: "Thế anh có thể đoán trước kết cuộc của chúng ta không?"
Trong quỹ đạo thời gian bình thường, anh không có được câu trả lời của Trình Tiêu. Trong thời gian được thiết lập lại, Trình Tiêu vừa biết được anh từng rung động trước Tiêu Ngữ Hành, khiến tình yêu của họ gặp nguy cơ tan vỡ. Sắc mặt Cố Nam Đình tái nhợt dưới ánh nắng, anh nói: "Anh không thể."
Thế nên so với những trải nghiệm không thể thay đổi có thể xảy ra với Tiêu Ngữ Hành, anh càng lo cuối cùng sẽ không được ở cạnh Trình Tiêu.
Tâm tư của Trình Tiêu trong tích tắc xoay chuyển liên tục, cô nhớ đến một quyển sách cổ có ghi chép, một vị đại sư bói toán được trên trời phái xuống, xưng là Thần Tiên Tri, nhưng lại không thể bói tương lai của chính mình. Cô nhìn chăm chú Cố Nam Đình, nhìn thấy vẻ lo lắng bất an trên gương mặt anh. Cô bỗng muốn liều mình cược một ván, cược anh tuy từng yêu người khác, nhưng chân tình với cô mới là quả ngọt cuối cùng.
Yêu anh, chính là lý do dám đánh cược.
Trình Tiêu im lặng nhìn anh vài giây rồi cười, "Em vẫn thích anh vững vàng phong độ, có dã tâm hơn. Không giống bây giờ, dè dặt cẩn thận, chẳng có chút tự tin nào cả."
Cố Nam Đình hơi ngớ người.
Trình Tiêu thoát ra khỏi tay anh, bưng ly nước lên uống một ngụm, "Nếu anh nói sớm cho em biết vì dự đoán được một số chuyện nên mới căng thẳng và bảo vệ Tiêu Ngữ Hành đến vậy, thì hẳn em đã có thể bớt giận. Nhưng, bớt giận không có nghĩa là em chấp nhận sự giấu giếm và bảo vệ cô bé vô điều kiện, dù sao, hai người trừ quan hệ anh em ra, anh từng thích người ta, để khiến em thoải mái, anh tự biết giới hạn. Nếu anh vì cô bé mà khiến em ấm ức thêm, em