Tôi không ngờ mình được gặp lại Ô Ngộ nhanh như vậy.
Duyên phận có phải như sợi tơ trong cuộn dây vận mệnh, một khi hai sợi
dây ấy quấn vào nhau, thì sẽ tiếp tục dính chặt như thế.
Buổi chiều gió mát hiu hiu thổi, mây che trên bầu trời chỉ lộ ra màu nền xanh biếc. Bầu trời cao thăm thẳm, tựa như thứ gì đó vô biên vô hạn
đang nhìn ngắm chúng ta.
Tôi đến mượn sách ở thư viện phía tây thành phố. Là một tác giả, tôi đọc rất nhiều sách, thư viện đã trở thành nơi lui tới thường xuyên của tôi, thậm chí còn vượt xa thời còn đi học. Khi đó, tôi là một học sinh dở,
tôi tuyệt đối không ngờ, sau này mình sẽ vì sở thích và giấc mộng của
mình mà một lần nữa thích đọc sách.
Tôi ôm mười quyển sách, đi xuống bậc thang ở cửa thư viện. Phía dưới có
sân bóng rồ, cũng có sân đá banh cỡ nhỏ. Bởi vì hoạt động thể dục thể
thao ở đây khá cởi mở, nên có một số chàng trai đang cởi áo đá banh, tôi đi qua bên sân, nhìn chằm chằm vào trong, có người dẫn bóng qua bên
cạnh tôi, gọi: “Á…á…Cô Đàm?’
Tôi nghe giọng nói rất quen tai, quay đầu, chẳng phải là anh chàng Tiểu
Hoa đã giúp tôi làm thẻ xe trong tiệm sửa xe hôm qua sao? Lòng tôi hơi
nảy lên, tôi nhìn lướt qua mặt anh ta, quả nhiên nhìn thấy Ô Ngộ đứng
cách đó không xa, hai tay chống nạnh, người đầy mồ hôi, cũng nhìn về
hướng tôi. Cả người anh đứng dưới ánh mặt trời trông có vẻ mơ hồ.
Nhưng cơ bụng ấy, cuối cùng cũng cởi trần lộ ra rồi!
Mà tôi chỉ có một chữ để hình dung sắc mặt với giác quan của mình: Á
Người đàn ông như vậy, chỉ sợ dù là thợ sửa máy, có phải có rất nhiều
người phụ nữ thầm thương trộm nhớ muốn ngủ với anh ta không? Suy nghĩ tà ác này cứ thế lướt qua trong đầu tôi.
Theo như kinh nghiệm của tôi, có rất nhiều anh nhìn rất đẹp trai có khí
chất nhưng rất thích đùa bỡn trái tim phụ nữ. Anh có giống như vậy
không?
Tôi giả vờ rụt rè, chào hỏi Tiểu Hoa: “Các người đang đá banh à?”
Tiểu Hoa nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng tôi được nghỉ, anh Ngộ bọn tôi
rất thích vận động, chỗ này do anh ấy tìm ra đấy, anh ấy dắt tôi tới.”
Nói xong còn xoay người vẫy tay với Ô Ngộ: “Anh Ngộ,
anh Ngộ.”
Ô Ngộ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích cũng không có ý định đi qua chào hỏi, Tiểu Hoa nhún vai, cười nói: “Hẹn gặp lại!”
Tôi gật đầu rồi đi tiếp con đường của mình. Tôi không biết là trùng hợp
hay có người cố ý, nhưng lúc tôi muốn rời khỏi sân bóng, đột nhiên cảm
giác được phía sau mình có cái gì đó, sau đó là tiếng la hét của Ô Ngộ
với mấy người con trai khác:
“Đàm Giảo.”
“Á.”
“Coi chừng!”
Tôi quay đầu thì nhìn thấy có một trái bóng đang bay về phía mình, nhanh lắm, nhưng chưa đến nỗi tôi đỡ không được, tôi vốn có thể đỡ đấy, dù
sao hồi bé cũng thường chơi đá bóng với mấy bạn vài lần. Tôi cũng không
biết trong đầu mình nghĩ như thế nào, tôi lùi về sau một bước, tôi duỗi
chân theo bản năng muốn giúp họ ngăn trái bóng này lại.
Nhưng tôi quên mất mình mặc váy, mang giày cao gót và đánh giá thấp sức
nặng của mấy quyển sách trên tay. Hơn nữa, tốc độ quả banh kia tuy không nhanh, nhưng chạm vào chân thì rất đau đấy, người sút trái bóng này
thật ác độc. Tôi hít sâu một hơi, ngã xuống đất, sách rơi đầy đất. Quan
trọng là, tôi vẫn không ngăn được quả banh đó, nó vẫn rơi lăn lốc trên
khán đài, lại lăn ngược trở lại ‘Bốp’ một tiếng nện ngay vào đầu tôi.
Tôi nhịn không được ‘Ối’ một tiếng rồi ôm đầu.
Mấy người đàn ông chạy tới, toàn bộ đều cười như không tim không phổi
vậy, tôi nhếch nhác cực kì nhưng cũng cảm thấy buồn cười, đầu gối đau
quá, tôi cúi đầu nhìn xuống, chảy máu rồi, tôi chống đất muốn đứng dậy,
nhưng một bàn tay khác đã chìa ra trước mặt tôi.
Đó là bàn tay thô ráp thon dài của người thợ sửa máy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy mái tóc ngắn của Ô Ngộ bị mồ hôi làm ướt đẫm, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.