Anh ấy lại cầm miếng băng gạc nhỏ đưa cho tôi, tôi đặt
lên vết thương, anh ấy lại xé miếng băng dán đưa cho tôi, tôi thuận tay
dán lên, anh ấy mới mở miệng: “Lệch rồi.”
Tôi nói: “Không sao đâu, sửa lại là được.” Nhưng anh ấy đã vươn tay trước tôi.
Thật kì lạ, rõ ràng chỉ mới gặp nhau hai lần, rõ ràng anh chỉ là một
người đàn ông xa lạ bước vào cuộc sống của tôi, rõ ràng tôi đang hỏi anh sao đá bóng vào tôi. Nhưng bây giờ chúng tôi đều im lặng, ngồi ở đây,
làm những chuyện này, không hề cảm thấy xấu hổ, như hai người bạn đã
biết nhau từ lâu.
Anh không đưa băng dán cho tôi nữa mà anh đứng dậy, ngồi xổm ở trước mặt tôi, tôi ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh rất chăm chú. Cầm băng
dán, cẩn thận dán lên đùi tôi.
Tôi vẫn không nhúc nhích. Trên mặt anh vẫn bình thường, chỉ có ngón tay
thô ráp nhẹ ma sát trên chân tôi khiến tôi hơi ngứa và nóng.
Mặt tôi cũng im lặng như Phật. Dường như cái anh dán không phải là chân
của tôi mà tôi cũng không phải là người được dán, trong lòng mọi người
đều biết rõ.
Dán xong rồi, anh sửa lại băng gạc cho tôi rồi đứng lên nói: “Xong rồi.”
Hai tay tôi ôm chân, cúi đầu nhìn mặt đất, tôi nó: “…Được…”
Anh nói: “Tôi phải trở về đá bóng rồi.”
Tôi nói: “Ừ, cảm ơn…”
Rồi không thấy anh nhúc nhích, anh vẫn đứng bên cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu
lên, nhìn thấy ánh mắt anh. Tôi lén nhìn phần da thịt rắn chắc phía sau
lưng anh, ánh mắt của người đàn ông này, giống như ẩn chứa một thế giới
khác.
“Á, nón…” Tôi tháo nón xuống đưa cho anh, anh nhận lấy, đội lên đầu mình rồi xoay người trở về sân bóng.
__
Buổi tối tôi hẹn Tráng Ngư đi ăn cơm, trên đường từ thư viện lái xe đến
nhà hàng tôi vẫn nghĩ đến Ô Ngộ, nhớ tới tiệm sửa xe hôm qua, nhớ tới
dáng vẻ lần đầu tiên gặp anh, nhớ tới ngón tay anh khi vuốt trên chiếc
xe, cũng nhớ đến dáng vẻ khi anh nhìn thấy tôi bị quả bóng bắn ngược đập trúng đầu, anh đã thấp giọng cười ra tiếng. Còn dáng vẻ anh ngồi trước
mặt tôi, dán băng lên miệng vết thương của tôi.
Đột nhiên, tôi phát hiện hơi thở mình hơi ngắn, anh ấy rốt cuộc có ý gì? Có phải muốn trêu chọc tôi không? Nếu không sao lại đối với người khách nữ mới đến trong tiệm một lần, dịu dàng và cẩn thận như vậy?
Tôi ngẩng đầu nhìn mây trắng đang bồng bềnh trên bầu trời, những tòa
kiến trúc đang lùi dần về phía sau. Không thể không thừa nhận, đây là
lần thứ hai tôi có cảm giác như thế với đàn ông.
Cái loại cảm giác gió thổi lá
bay, cảm giác rung động rùng mình rất nhỏ. Trước đây tôi chưa từng có, ngoài lần đầu tiên trên thuyền.
Chẳng lẽ, vì họ lớn lên rất giống nhau?
Không, không phải.
Tối hôm qua tôi đã mặt dày mày dạn chỉ định anh ấy rửa xe cho tôi. Trong lòng tôi có chút tà ác vậy đấy, người đàn ông trên thuyền rất kiêu
ngạo, khinh thường sách của tôi, nghĩ đến anh lớn lên giống anh ta như
vậy, giống như bản sao thứ hai của anh ta, mỗi lần đều rửa xe cho tôi.
Tôi cảm thấy rất sảng khoái.
Hơn nữa, cũng có thể tăng thêm doanh thu nghiệp vụ cho Ô Ngộ, tôi nghĩ anh ấy sẽ vui vẻ.
Chỉ mới tiếp xúc hai lần, tôi cảm thấy Ô Ngộ với người đàn ông đó khác
nhau. Ô Ngộ giống như mẫu đàn ông bụi bặm, trải đời, còn người đàn ông
trên thuyền mặc dù tôi chán ghét anh ta, nhưng phải công nhận anh ta rất sáng sủa, đẹp trai. Tuy mới gặp Ô Ngộ vài lần, nhưng tôi cảm thấy trên
người anh ấy có cảm giác trống trải và khó hiểu.
__
Vừa đi vào nhà hàng, tôi đã nhìn thấy Tráng Ngư và Tiểu Hạo, mắt to
trừng mắt nhỏ, không biết tại sao lại tranh chấp rồi. Tôi xuất hiện rất
đúng lúc, ngồi xuống đối diện nói: “Tiểu Hạo, con lại chọc mẹ con tức
giận sao?’
Cả người Tiểu Hạo run lên nói: “Mẹ, mẹ gắp cọng khoai tây cho con đi, đừng chỉ gắp cà rốt mà mẹ muốn ăn.”
Đây là nhà hàng dành cho gia đình, nên những người lớn bàn bên cạnh đều nhìn sang.
Tráng Ngư cũng không đỏ mặt, tát nhẹ lên mặt Tiểu Hạo: “Con câm miệng
cho dì, gọi là dì nhỏ, dì nhỏ biết không? Cháu còn gọi bậy nữa, để xem
dì làm sao xử cháu!”
Tiểu Hạo làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, cười hắc hắc, tôi cũng
cười hì hì đập tay với thằng bé, Tráng Ngư ngửa mặt lên nhìn trời: “Mẹ
của tôi ơi, hai người có thể đừng ngây thơ như vậy không?’