Tên đồng bọn kia thò tay kéo bà Trần, cuối cùng trên mặt bà ta đã hiện lên vẻ bối rối, gương mặt vốn lạnh lùng quật cường dường như đã nứt ra một đường nhỏ, bà ta chật vật né tránh gã đàn ông đụng vào, quát: "Đủ rồi!"
Tên đồng bọn dừng tay. Người nọ nhìn chằm chằm bà ta.
Bà Trần nói: "Nếu như... theo như lời cậu nói thì làm thế nào cam đoan cả nhà chúng tôi an toàn?"
Ánh mắt người nọ sáng ngời: "Bà già, không cần cam đoan. Bà là người thông minh biết rõ chúng tôi chỉ cầu tài, cần gì mạng người? Mọi thứ đều phải có đường lui, giang hồ gặp mặt. Hơn nữa tôi chỉ cướp nhà các người hay làm bị thương người là hai tính chất khác nhau. Nếu có tiền ai muốn tay vấy máu chứ, tôi không thù không oán nhà các người. Chỉ cần các người đưa đồ cho chúng tôi, bọn tôi sẽ lập tức đi ngay, ngày mai các người vẫn có thể tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình, làm người phú quý. Nhưng nhớ kĩ là tôi muốn lấy tất cả đấy."
Những lời gã nói cũng có chút tương đối thuyết phục. Bà Trần im lặng một lát: “Trong hốc tủ quần áo thứ ba ở phòng ta có một ít đô la. Đói là tiền ta chuẩn bị cho cháu gái đi nước ngoài và hỗ trợ gia đình."
Mọi người nhà họ Trần nhìn về phía bà ta, tôi không biết tâm trạng hiện tại của bọn họ như thế nào, Có lẽ bọn họ đã quen với vêệc bà ta kiểm soát tất cả nhà này, kể cả lúc này cũng là quyết định mạng sống của bọn họ. Còn tôi nhìn vào khuôn mặt vốn được chăm chút của bà ta, hiện tại trầm tĩnh nhưng lại sinh ra chút chán ghét. Bởi vì tôi nghĩ nếu sớm biết chống cự cũng vô dụng, cuối cùng sẽ phải khuất phục, vậy thì tại sao không sớm nói ra nơi cất giấu tiền? Nhất định phải đợi đến khi bản thân đối mặt với nguy hiểm mới mở miệng? Làm gì để cho Đường Lan Lan mất đi sự trong sạch? Nghĩ đến Đường Lan Lan bình thường giống như một người hầu nhỏ đi sau bà ta tìm mọi cách lấy lòng, một người ngoài như tôi nghĩ đến khi